Hạ Bạch ở trong mắt Tống Lộ vẫn luôn là một học sinh ngoan, thế giới đã sụp đổ như vậy, cậu còn nghiêm túc học mỗi một tiết.
Trong người chơi có rất nhiều sinh viên, Cục quản lý trò chơi cũng có, đại đa số bọn họ sau khi biết trò chơi, đều không đi học tử tế, mà là dựa vào trò chơi dựa vào tích phân tìm được phương pháp phất nhanh, bắt đầu kiếm tiền hoặc hưởng thụ cuộc sống, thậm chí còn có người trực tiếp thôi học.
Ở thời đại hòa bình, sinh viên đại học đã sớm không đáng giá tiền, huống chi là ở thời đại trò chơi, sinh viên đại học ở trong trò chơi sẽ nhận được sự quan tâm đặc biệt sao?
Hạ Bạch là một trong những loại người này, hình như cậu không biết cậu có thể có nhiều tiền, không biết cậu có thể hưởng thụ cuộc sống như thế nào, mỗi ngày cần cù chăm chỉ đến trường, tan học đi chợ mua thức ăn, tự mình về nhà nấu cơm, ngay cả học vẽ tranh cũng là khóa học online ba bốn trăm tệ.
Tống Lộ có đôi khi rất hoảng hốt, nhưng cô cảm thấy Hạ Bạch có phẩm chất rất khó được, không muốn để Hạ Bạch trốn học.
Tống Lộ: [Đừng trốn học, cậu xin nghỉ học, lỡ như trốn học bị bắt được, sẽ bị mất học bổng đấy. ]
Vừa nghe đến học bổng, Hạ Bạch lập tức thỏa hiệp, [Tôi cũng không muốn trốn học.]
Lúc này Tống Thạch còn chưa lên tiếng, Tống Lộ trực tiếp tag em trai: [Thế nào? Không có map sao? ]
Tống Thạch: [Tụi em đang thảo luận, nhất định có thể đi thành phố Giang Di, yên tâm đặt vé máy bay đi. ]
Hạ Bạch nhìn thấy có thể đi thành phố Giang Di thì liền yên tâm. Tống Thạch nói nhất định có thể đi, còn nói muốn thảo luận, đại khái là thành phố Giang Di còn có tuyển chọn dự bị.
Hạ Bạch: [Tôi có thể chơi thêm mấy trò chơi ở thành phố Giang Di. ]
"..."
Tống Thạch: [Là thế này, còn có thành viên khác của đội Công Kiên hỏi có trò chơi thành phố Giang Di hay không, vừa hay thành phố Giang Di có một trò chơi khó xử lý, chúng tôi đang nghĩ, có nên nhân cơ hội này, tìm thêm mấy thành viên của đội Công Kiên để phá trò chơi này hay không.]
Hạ Bạch: [Được đó, các anh thảo luận ở đâu?]
Tống Thạch: [Nhưng mà không đáng.]
Loại trò chơi nào đáng để phá nhất? Trong tiêu chuẩn của Cục quản lý trò chơi, đơn giản mà nói chính là chi phí phong tỏa đặc biệt lớn, chi phí bao gồm cả chi phí cơ hội.
Nếu một trò chơi xuất hiện ở khu hành chính trung tâm thành phố, hoặc là trên tuyến đường giao thông quan trọng, trò chơi như vậy, khi vừa xác nhận trò chơi xuất hiện, mà nhóm người chơi đầu tiên bị cuốn vào không phá được thì sẽ lập tức sắp xếp thành viên đội Công Kiên đến phá trò chơi.
Loại chung cư Đế Hào này, quả thật phong tỏa đối với Cục quản lý trò chơi mà nói là không phiền phức, bởi vì bình thường cũng không có ai đi qua. Nhưng nó ở trung tâm thành phố Đại Thái, sau khi phá được có thể tạo ra giá trị lớn hơn nữa, cũng đáng để sắp xếp người phá trò chơi.
Lúc này Hạ Bạch mới biết, thành phố Giang Di có một map trò chơi, nhóm người chơi đầu tiên bị cuốn vào không có qua được, có người chơi bên ngoài Cục quản lý trò chơi tổ chức tự phát đi vào, cũng không qua được, lần thứ ba người chơi của đội Công Kiên Cục quản lý trò chơi dẫn người đi vào, vẫn chết hết ở bên trong.
Mà map này chỉ là một trang viên tư nhân, trang viên Hồng Sắc đã lâu không có người ở thuộc phía đông thành phố Giang Di.
Cho nên bị Phòng hành động của Cục quản lý trò chơi xếp ở vị trí rất thấp, ưu tiên cực thấp.
Nếu như không phải lần này Hạ Bạch và đám người Hoa Hạo Minh đề cập muốn đi thành phố Giang Di, trò chơi này có thể sẽ luôn bị đè ép, mãi đến tình thế trò chơi ổn định lại rồi mới đi giải quyết.
Tống Thạch: [Người chơi bình thường sẽ không chủ động vào trò chơi, nhóm người chơi thứ hai dám vào, bên trong là có người chơi tổ chức rất tự tin, rất mạnh. Tuy xếp hạng điểm của người chơi đó không cao, anh ta lại mới trở thành người chơi không lâu, nhưng trên thực tế, anh ta đã liên tục vượt qua ba trò chơi, có một kỹ năng linh hồn rất mạnh, bạn của anh ta cũng vậy, dù vậy, toàn bộ bọn họ cũng chết trong trò chơi.]
Tống Thạch: [Căn cứ tình huống của bọn họ lúc đó, thành viên của đội Công Kiên dẫn đội tuyển thêm hai người, tổng cộng có bốn người, toàn bộ vẫn chết ở trong trò chơi. ]
Hạ Bạch biết vì sao Tống Thạch nói trò chơi này không đáng.
Đã chết ít nhất sáu người chơi cấp cao, trong đó còn có bốn thành viên đội Công Kiên, một trang viên tư nhân như vậy quả thật không đáng, tất nhiên cũng không đáng để thành viên đội Công Kiên mạo hiểm nữa.
Hạ Bạch: [Vậy vì sao các anh còn thảo luận, là bởi vì chi phí chìm quá cao sao?]
Đã chết nhiều người như vậy, trong đó có bốn đồng nghiệp của mình, trò chơi kia vẫn còn ở đó, chướng mắt.
Tống Thạch: [Có nguyên nhân là có chút không cam lòng, lúc trò chơi kia vừa mới xuất hiện, kiểm tra năng lượng chỉ có ba sao, tất cả trò chơi cậu phá được đều khó khăn hơn trò này, sau khi ba nhóm người chết ở bên trong, độ khó đã lên tới năm sao, thật ra năm sao cũng không tính là cao, không đến mức như vậy.]
[Lúc ấy đội Công Kiên đã thảo luận qua, trò chơi này ngay từ đầu cũng không khó, hẳn là có một điểm, bọn họ đều tính sai hoặc bỏ sót, mới có thể tạo thành kết cục như vậy. Điểm này rốt cuộc là cái gì, rất nhiều thành viên đội Công Kiên bị cào tim cào phổi.]
[Còn nữa, lúc ấy một thành viên đội Công Kiên chết ở map này, là nhóm Vong Xuyên, lúc ấy là đồng đội của Hoa Hạo Minh, đó là lần duy nhất Hoa Hạo Minh không cùng anh ấy vào trò chơi, anh ấy liền chết ở trong trò chơi. Trò chơi này là Hoa Hạo Minh đưa ra, anh ấy nói rất nhiều nguyên do, không bằng nhân cơ hội này đến trò chơi này xem xem.]
Hạ Bạch biết vì sao ngay từ đầu Tống Thạch không nói với cậu về trò chơi này, trò chơi này quả thật đáng để bọn họ thảo luận rất lâu, mặc kệ là đến hay là không đến, đều có lý do và không ổn.
Hạ Bạch: [Có phải sẽ xác định trước thứ năm không?]
Tống Thạch: [Không cần, trò chơi này không thích hợp làm nhiệm vụ treo thưởng, không cần tuyên bố trước thứ năm.]
Hạ Bạch: [Được, vậy tôi đến thành phố Giang Di trước, các anh thảo luận ra kết quả rồi nói với tôi.]
Buổi tối thứ năm, Lận Tường gọi điện thoại tới hỏi Hạ Bạch: "Nhiệm vụ tuần này của cậu còn chưa có à?"
Hạ Bạch: "Tôi có thể sẽ vào một trò chơi tương đối phức tạp, trò chơi này không thích hợp làm nhiệm vụ treo thưởng, tôi không xác định có hợp với cậu hay không."
Hạ Bạch kể lại tình huống của trò chơi này cho Lận Tường nghe, người của đội Công Kiên và Viện nghiên cứu phân tích, trò chơi này có thể là một trò chơi thiên về hướng suy luận, bọn họ trước tiên phủ định Nhị Oa và Dương Mi.
Hiện tại bọn họ xác định người đi vào trò chơi là cậu, Lăng Trường Dạ và Hoa Hạo Minh, đang suy nghĩ có nên thêm Tỉnh Diên vào hay không.
Đối với Lận Tường, bọn họ đều biết đặc điểm của cậu ta, lúc suy luận logic thường xuyên có lỗ hổng, nhưng có sức tưởng tượng phong phú, phó bản vốn không khó này, ba nhóm người chơi chết đi trước đó, có thể chính là bởi vì một điểm thất bại không dễ dàng phát hiện, có Lận Tường ở đây, có lẽ có thể dẫn dắt bọn họ.
Nhưng, trò chơi này so với trước đó đều nguy hiểm hơn, Hạ Bạch xuất phát từ lòng riêng, cũng không muốn cho Lận Tường tham gia.
Lận Tường nói: "Có đi vào trò chơi này hay không tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng, tôi với cậu cùng đi thành phố Giang Di. Cha mẹ tôi nói chuyện giỗ này tối kỵ, không thể long trọng tới cửa, để cho người vai dưới của tôi đi theo xem."
Hạ Bạch: "Được, vừa vặn chúng ta đi cùng đi."
Sau khi nói xong, Hạ Bạch liềnyên tâm học hai tiết cuối cùng của tuần này.
Hai tiết học sáng thứ sáu, từ chín giờ đến mười một giờ sáng.
Thời gian nghỉ ngơi giữa hai tiết, Hạ Bạch một mình đi toilet.
Cậu vừa đi vào liền dừng bước.
Luồng gió kia còn chưa tới, Hạ Bạch đã ngồi xổm xuống bảo vệ đầu, nhanh chóng lùi ra cửa.
Cậu quay đầu nhìn cửa nhà vệ sinh, không biết từ khi nào xuất hiện một bảng thông báo màu vàng "Đang dọn dẹp, tạm dừng sử dụng".
Hạ Bạch nín thở tập trung, chú ý tới phương hướng tóc ở trong túi, cánh tay mềm nhũn.
Khi một cơn gió khác kéo tới, cánh tay giun đột nhiên cuốn lấy một thứ trông giống như không khí.
Làm chủ nhân của cánh tay giun, Hạ Bạch biết, đây không phải một đoàn không khí, mà là một người thật sự, nhìn giống như là không khí, đại khái là bởi vì đối phương dùng đạo cụ ẩn thân gì đó.
Vừa vào trường học, Nhị Oa đã thò đầu ra khỏi túi không gian, bất an nhìn xung quanh.
Nhị Oa vẫn luôn rất ngoan, bình thường không tới phòng học chờ cậu ngồi xuống, sẽ không tùy tiện thò đầu ra.
Khi đó Hạ Bạch liền hoài nghi có thứ gì đó đi theo cậu, nhưng cậu không phát hiện người kỳ quái.
Hạ Bạch không muốn ảnh hưởng đến trật tự của trường học, đến nhà vệ sinh khá xa này chính là muốn thăm dò xem có người nào đi theo mình hay không, tạo cơ hội cho đối phương.
Cánh tay con giun của Hạ Bạch càng thu lại càng chặt, đến khi có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gãy, đối phương rốt cuộc mở miệng.
"Thả tôi xuống, cứu mạng, thả..."
Đáng tiếc bị siết quá chặt, âm thanh rất nhỏ, may mà vị này sớm đặt bảng thông báo ở cửa, không có người tới gần, cũng sẽ không có người nghe được.
Tóc của em gái Tuyết Mộc từ trong điện thoại dài ra, theo cánh tay giun bò về phía không khí phát ra tiếng, có phập phồng nho nhỏ ở giữa, bóng dáng nho nhỏ của cô như ẩn như hiện.
"Chờ, chờ chút... Tôi sai rồi, tôi khai báo!"
Một cánh tay giun thật dài đã đủ quỷ dị, còn có mái tóc dài đen nhánh của nữ quỷ này, bất kỳ người nào ở trong thế giới hiện thực nhìn thấy đều biết mình sắp xong đời.
Cánh tay giun thả lỏng một chút, Hạ Bạch hỏi: "Anh là người của hội nào?"
Đối phương im lặng vài giây, nói: "Tôi là người của hội Diên Vĩ."
Để tỏ lòng chân thành, anh ta cởi áo tàng hình của mình, lộ ra khuôn mặt của mình, là một thanh niên thon gầy hơn hai mươi tuổi.
Hạ Bạch không nói chuyện, buông anh ta xuống.
Anh ta nhân cơ hội muốn chạy, chạy đến cửa bỗng nhiên khó chịu đến cào tim cào phổi, Hạ Bạch đứng tại chỗ đếm thầm, khi đếm thầm đến mười ba, thanh niên kia bỗng nhiên quỳ đến trước mặt cậu, giơ một roi đưa cho cậu, "Chủ nhân, cậu đánh tôi đi, xin cậu hãy đánh tôi thật mạnh vào!"
Hạ Bạch: "..."
Cậu liếc qua em gái Tuyết Mộc bị tóc của mình bao phủ.
Em gái Tuyết Mộc cau đôi lông mày nhỏ vừa mọc ra không bao lâu, "Em cũng không ngờ sở thích của anh ta lại là sở thích thích bị ngược đãi, hiện tại sở thích bị dị hoá rồi, sẽ có chút phóng đại."
Hạ Bạch: "..."
Nhị Oa thò đầu ra, lại bị Hạ Bạch ấn trở về.
Chân của Hạ Bạch đã bị anh ta ôm lấy, "Chủ nhân, quất mạnh vào tôi đi, xin cậu đấy, cậu muốn đối với tôi như thế nào cũng được, hung hăng vào, không nên tra tấn tôi như vậy."
Hạ Bạch là một học sinh tốt, không thể đánh người. Để mặc cho thanh niên gầy gò cào tim cào phổi đau khổ cầu xin.
Một phen tra tấn đau đớn, cuối cùng thanh niên kia vẫn là vừa dùng roi siết mình, vừa nói với Hạ Bạch: "Tôi đúng là người chơi của hội Diên Vĩ, nhưng tôi là người làm việc cho hội Thánh Du... Chủ nhân... Lần này đến là muốn... đau quá... lấy máu của cậu."
Là Dương Nghi.
Trước đó anh ta ở Cục quản lý trò chơi, dưới sự không cho phép của Cục trưởng, anh ta không thể ngấm ngầm sử dụng kế, bất chấp sống chết mà lấy máu của cậu.
Hiện tại anh ta đã đến hội Thánh Du, đây là một hội gần như không có ràng buộc, anh ta có thể không kiêng nể gì mà sai người ta tới lấy máu của cậu.
Hạ Bạch hoài nghi, một trong những nguyên nhân tên điên nghiên cứu khoa học Dương Nghi này đi hội Thánh Du, chính là có thể lấy máu của cậu.
Anh ta chấp nhất với máu của cậu như vậy, Hạ Bạch đoán sau này chuyện này sẽ còn xảy ra, Dương Nghi không chiếm được máu của cậu thì sẽ không bỏ qua, có thể sẽ không từ thủ đoạn.
Hạ Bạch không cảm thấy phiền, bình tĩnh hỏi: "Anh Dương, hiện tại anh ta đang làm gì ở hội Thánh Du?"
"Tiến sĩ Dương đang nghiên cứu trò chơi."
Hạ Bạch tiếp tục hỏi: "Vưu Nguyệt thì sao? Anh ấy đến hội Thánh Du làm gì?"
"Vưu... Phó hội trưởng, là Phó hội trưởng."
Hạ Bạch sửng sốt, Vưu Nguyệt lại trở thành Phó hội trưởng hội Thánh Du. Nghĩ kỹ lại thì cũng không thấy lạ.
Hội Thánh Du đối đầu với cậu, mỗi lần đều là tử thương vô số, ngay cả lão Tiền cũng nói cậu đánh không lại Vưu Nguyệt, tiếp tục như vậy, tổn thất của hội Thánh Du khó có thể đánh giá.
Đối với đoàn Bán Nguyệt mà nói, tuy bọn họ có Vưu Nguyệt, nhưng một hội lớn như hội Thánh Du, khi Vưu Nguyệt không có ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn sạch bọn họ.
Bọn họ vốn ở trên lập trường lớn chính là nhất trí, không bằng hợp tác, hai bên cùng có lợi.
Trước kia hội Thánh Du muốn chiếm đoạt đoàn Bán Nguyệt, lần này từ chức vị Phó hội trưởng cầm quyền, chỉ có thể nói là xác nhập.
Hạ Bạch không thu áo tàng hình của người này, thả anh ta ra, để anh ta đi. Anh ta không muốn đi, nhất định muốn Hạ Bạch đánh anh ta, Hạ Bạch đành giao nhiệm vụ này cho Tề Ngạn, sau đó lại mặc áo tàng hình chuồn ra ngoài.
Mặc áo tàng hình đi ra, là quyết định chính xác nhất Hạ Bạch làm ngày hôm nay, cậu vừa ra thì liền thấy ánh mắt khác thường của hai bạn học nhìn về phía nhà vệ sinh, trong tay còn giơ điện thoại di động.
Hạ Bạch: "..."
Giữa trưa thứ sáu không có máy bay đến thành phố Phi Giang Di, Tống Lộ điều động máy bay riêng của Cục quản lý trò chơi cho bọn họ.