Anh ta cũng đã từng đọc qua những lời này trong sách, đó là những gì được viết trên tạp chí tài chính và kinh tế, do một người đàn ông trung niên viết trên tạp chí tài chính, cũng chính là chủ nhân của lâu đài cổ này, nhật ký ở đây chắc là do anh trai của đứa trẻ viết.
Nhưng mà "Em gái mới tới" là có ý gì?
Hiện tại anh ta biết những người chơi bọn họ là ba hồn bảy phách, biết bọn họ những người chơi này không nên tàn sát lẫn nhau, muốn hợp tác phá game, cho nên anh ta lại lấy tạp chí tài chính tới, dự định lát nữa dùng loại lời này để chép toàn bộ vào trong nhật ký.
[Tôi nhìn thấy trên đỉnh phòng khách lầu ba có một cái lỗ, bên kia lỗ hình như là gác mái, hình như tôi nhìn thấy rất nhiều thi thể ăn mặc chỉnh tề, là có người đang giữ gìn những thi thể này sao?]
Lam Nhược Mộng dùng sức gãi gãi tóc.
Anh ta đã xem quy tắc sinh hoạt trong phòng khách, quy tắc đó lát thì cảnh cáo không được lên gác mái, lát lại nói gác mái có thể đi. Vốn dựa theo ý nghĩ của anh ta, anh ta nên đi gác mái một ngày, một ngày không đi gác mái, nhưng anh ta không làm như vậy.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy quy tắc là không nên đi gác mái, liên tục ba lần mang dấu chấm than cảnh cáo không nên đi gác mái, khiến anh ta cảm giác gác mái hẳn là địa phương vô cùng nguy hiểm.
Đi có thể sẽ chết, không đi nhiều nhất là trái với một quy tắc, cho nên anh ta vẫn luôn không dám đi.
Người viết nhật ký này, là muốn cho anh ta đi xem một chút sao?
Anh ta thấy thế nào đây? Thông qua cái động kia?
Phiền chết đi được!
Nếu có nguy hiểm thì làm sao bây giờ!
Anh ta không muốn đi, để người chơi kế tiếp đi. Anh ta đã không biết trái với bao nhiêu quy tắc rồi, không thể mạo hiểm.
Sau khi đưa ra quyết định này, anh ta xem hết những trang nhật ký khác, rồi bắt đầu viết nhật ký, viết hết những gì anh ta đọc được từ trên tạp chí tài chính vào trong nhật ký, sau đó rời khỏi phòng sách, đóng cửa lại.
Lần trước tỉnh lại không đóng cửa phòng sách, lần này nên đóng.
Trước khi vào phòng ngủ, anh ta nhìn thoáng qua hướng phòng khách, cuối cùng vẫn không làm gì cả, liền vào phòng ngủ, anh ta còn phải ngủ trên giường đủ tám tiếng.
Nằm ở trên giường, Lam Nhược Mộng vẫn luôn rất căng thẳng.
Hai buổi tối trước, anh ta đã trải qua nhà vệ sinh và đồ vật dưới gầm giường.
Rốt cuộc thứ dưới gầm giường là cái gì, anh ta không biết, mỗi lần thứ đó đi ra, anh ta đều nhắm hai mắt, dựa theo quy tắc nói, coi như là ảo giác.
Nhưng đồ vật trong nhà vệ sinh, anh ta đã từng thấy, là tóc đen.
Thứ dài to như máu và thịt nát bò ra khỏi bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Anh ta biết là bò ra từ bồn cầu, bởi vì lúc anh ta tránh né tóc đen, chạy đến cửa nhà vệ sinh nhìn thấy, tóc đen như phun trào từ trong bồn cầu mọc ra.
Các nơi trong nhà vệ sinh đều là tóc rơi xuống.
Anh ta đoán những sợi tóc này chắc là vợ của người đàn ông trung niên trong tạp chí tài chính, anh ta đã viết trên tạp chí rằng vợ anh ta có mái tóc đen dài, rất đẹp.
Không biết đêm nay là nhà vệ sinh tóc đen, hay là đồ vật dưới giường đi ra.
Anh ta cầu nguyện là thứ ở gầm giường, đồ ở gầm giường chỉ cần coi như là ảo giác là được, tóc đen trong nhà vệ sinh lại sắp có một trận đại chiến, cơ thể anh ta bây giờ đã không chịu nổi nữa rồi.
Đáng tiếc, không thể như ý nguyện, anh ta nhìn thấy tóc đen bò ra khỏi cửa nhà vệ sinh.
Trong lòng anh ta thầm mắng vô số câu thô tục, lập tức muốn rời giường chạy ra ngoài, vừa xuống giường đã bị thứ dưới gầm giường bắt được mắt cá chân.
Đầu tiên là cảm thấy lạnh thấu xương đến từ mắt cá chân, một giây sau anh ta liền ngã xuống đất, tiếp theo, anh ta vừa mới xoay người, ánh mắt hoảng sợ mở to.
Tóc đen đầy trời, từng tầng từng tầng, so với lần trước nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Anh ta bị tóc đen bao phủ.
Máu và thịt nát trên mái tóc đen càng nhiều hơn.
Hoa Hạo Minh mở mắt ra.
Anh ta cẩn thận cảm thụ thân thể một chút, rất không ổn.
Ngoài trừ hô hấp càng thêm không thoải mái, mê man không có tinh thần, mộng tinh, hiện tại da của anh ta cũng không còn tốt như trước, còn có một chút cảm giác nói không rõ, cứ cảm giác mỗi một tế bào đều nặng trịch, giống như là bị cái gì kéo lấy.
Hai tay chống trên giường, anh ta không thể nào thoải mái rời giường, cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn, vẫn như cũ là 7 giờ sáng mới qua.
Anh ta dựa theo quy tắc đi ăn điểm tâm, đi phòng sách học tập, đi xem TV, đi ăn cơm trưa, sau đó rốt cuộc có chút thời gian thở dốc, đi phòng sách xem nhật ký.
Anh ta thấy được nhật ký liên quan tới ba hồn bảy phách kia, có một loại cảm giác quả là như thế, cười đến cay đắng.
Trò chơi này, dĩ nhiên là anh liên lụy mọi người.
Bởi vì trong cơ thể anh mang theo một ác ma, hạn chế mạch suy nghĩ của mọi người.
Ác ma kia cũng xứng giống như những người chơi bọn họ, độc lập trở thành một trong ba hồn bảy phách, linh hồn của hắn cũng xem như là linh hồn ư?
Nhìn chằm chằm mấy chữ "ba hồn bảy phách", anh ta mất khống chế xuất thần một lát.
Anh ta chợt nhớ tới trò chơi học viện Y Hòa Bình bị cuốn vào cùng với Hạ Bạch và Lận Tường, trong trò chơi đó, sở thích của con người sẽ bị phóng đại, dị hoá một cách khoa trương.
Anh ta bị Sở Tuyết Lâm nguyền rủa là sở thích ăn bậy, nửa đêm đào đất ăn gần tòa nhà thí nghiệm.
Hạ Bạch và Lận Tường rất kinh ngạc tại sao anh ta lại có sở thích ăn uống khác thường, anh ta không giấu diếm bọn họ, nói khi còn bé anh từng ăn đất. Nguồn gốc là từ khi anh ta bị người ta đánh nằm sấp trên mặt đất nếm được mùi vị của đất, sau đó khi không có cơm ăn thì thật sự ăn đất, ăn vỏ cây.
Anh ta không nói dối, cũng không phải toàn bộ là sự thật.
Ăn đất ăn vỏ cây, không phải anh ta, là một Hoa Hạo Minh khác trong cơ thể anh ta, trước kia anh ta gọi hắn là anh, về sau anh gọi hắn là ác ma.
Hiện tại dáng dấp của anh ta rất cao, nhưng kỳ thật anh ta phát dục rất muộn, chân chính bắt đầu dài ra ở lúc anh ta sắp lên cấp hai, khi còn bé vẫn là một người thấp bé nhất trong bạn cùng lứa tuổi.
Bởi vì quá thấp bé, bởi vì không có cha mẹ, chỉ có một bà nội bị mù, anh ta thường xuyên bị bắt nạt.
Cố tình anh ta là một người không chịu thua, bị đánh đến đầu rơi máu chảy cũng sẽ không cầu xin tha thứ, ngược lại mắng càng lớn tiếng, cho nên tình huống bị một đám người đè xuống đất đánh thường xuyên xuất hiện, kéo dài thật lâu.
Thật ra, khi đó anh ta cũng không có quật cường như vậy, dù sao cũng là đứa nhỏ, mà không phải người chơi bị trò chơi rèn luyện nhiều lần như bây giờ.
Lúc bị đánh rất đau rất muốn khóc, anh ta thường xuyên nghĩ, nếu anh ta có một người anh có thể bảo hộ anh ta thì tốt rồi, đánh cho tất cả đám người xấu này bỏ chạy.
Anh ta biết, nhà hàng xóm cũng có một cậu bé ốm yếu, cũng bởi vì cậu bé có một người anh cao lớn cường tráng, cho nên chưa từng có ai bắt nạt cậu bé.
Không biết bị đánh bao nhiêu lần, không biết lúc chảy máu đã suy nghĩ bao nhiêu lần, anh ta thật sự dường như có một người anh như vậy. Có một lần nhìn thấy những người ức hiếp anh ta bị đánh cho ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn anh ta, anh ta mới có ý thức này.
Từ lần đó về sau, cuối cùng không có ai bắt nạt anh ta nữa. Bọn họ dùng ánh mắt hoảng sợ lại quái dị nhìn anh ta.
Sau này anh ta mới biết được, hoảng sợ đúng là bởi vì anh có một người anh lợi hại, ở trong cơ thể của anh ta, không ai có thể đánh thắng được hắn.
Quái dị là bởi vì bọn họ nhìn thấy anh ta ăn đất, ăn vỏ cây.
Quả thật là anh ta có lúc không có cơm ăn, nhưng mà không có cơm ăn, có thể lục thùng rác nhặt cơm thừa đồ ăn thừa, cũng có thể đào rau dại ăn, có rất nhiều lựa chọn, không nhất định phải ăn đất.
Anh của anh ta thích ăn đất.
Hắn giống như không biết con người nên ăn cái gì, giống như dã thú lại giống như là trẻ sơ sinh.
Anh ta dạy hắn nên ăn cái gì, thế là dùng phương thức viết nhật ký này.
Khi anh hai học được viết nhật ký, câu đầu tiên viết cho anh ta chính là: "Anh biết con người nên ăn cái gì, chỉ là anh muốn lấp đầy bụng cho em, như vậy em cũng không cần lén ăn đồ trong thùng rác, anh ăn cái gì cũng không sao cả."
Khoảnh khắc đó Hoa Hạo Minh cho rằng hắn là người anh tốt nhất trên thế giới.
Chỉ là, về sau, anh phát hiện những người đánh anh kia, không có một người có kết cục tốt.
Sau đó nữa, anh ta phát hiện người tiếp cận mình cũng không có kết cục gì tốt.
Lại đến khi vào trò chơi, bản chất ác ma của hắn càng là không giữ lại chút nào lộ ra.
Trong trò chơi, bởi vì hai nhân cách, anh ta rất thuận lợi trở thành 【Người Hai Mặt】, vào thời khắc mấu chốt, có thể chuyển đổi nhân cách chính, chính là để ác ma trong cơ thể anh đi ra, ác ma có thể xử lý gần như tất cả nguy hiểm, thăng cấp kỹ năng, cho đến khi anh ta có thể cùng ác ma đồng thời xuất hiện trong trò chơi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy bóng dáng của ác ma, hắn đã giết tất cả người chơi đứng đối diện anh ta, li.ếm môi gọi anh ta là em trai.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, anh ta liền nôn mửa.
Khi còn bé hắn thích ăn đất, trưởng thành khát máu, hắn là ác ma, đùa giỡn móc mắt người khác, bẻ gãy tứ chi cyar người khác.
Trong lời cầu nguyện của anh ta, ác ma đã tiến vào trong cơ thể anh ta.
Hoa Hạo Minh càng ngày càng căm hận hắn, không chỉ một lần muốn giết hắn, thử rất nhiều lần.
Nhưng anh ta không có cách nào, trước khi trở thành người chơi, anh ta không quyền không thế không tiền, không tìm được cách.
Sau khi vào trò chơi, ác ma đã bị trò chơi nhận định, thành kỹ năng linh hồn của anh ta, anh ta càng không thể giết hắn.
Anh ta không thể thoát khỏi hắn, vì thoát khỏi hắn, thậm chí anh ta còn muốn tự sát.
Sau khi biết kỹ năng của Hạ Bạch, anh ta thật sự muốn giao thi thể của mình cho Hạ Bạch, cùng chết luôn với hắn, như vậy hắn có thể rời khỏi cơ thể của anh ta.
Lúc này nhìn mấy chữ "ba hồn bảy phách", anh ta ý thức được, hình như cơ hội tới, khả năng chỉ có một lần, cơ hội ngàn năm một thuở.