Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 178



Giờ đã biết họ là ba vòng bảy phách, vấn đề cơ thể cũng do các hồn phách khác biến mất gây ra, nên cậu không cần cảm nhận tình trạng cơ thể nữa, trực tiếp ngồi dậy, nhìn giờ trên điện thoại rồi đi thẳng đến phòng sách.

Quy tắc của phòng sách đã biến mất. Không quan trọng nữa.

Sau khi vào phòng sách, cậu trực tiếp mở sách giáo khoa ra đọc một cách chăm chú.

Kế hoạch lần này của cậu là đọc hết hai quyển sách mới này, tìm ra tất cả manh mối bên trong.

Tuy không cẩn thận cảm nhận cơ thể, nhưng cậu biết tình trạng đang xấu đi, có thể sẽ không tỉnh lại lần nữa, lần này phải cố gắng tìm ra hết manh mối.

Tất nhiên cậu vẫn nhớ cứ đọc đến trang thứ 19 là đổi sách, hai phút đổi một lần, qua lại giữa hai quyển sách.

Quay về phòng ngủ một lúc, trở lại chưa đầy năm phút cậu đã đọc xong hai quyển, sau đó đổi hai quyển khác, tiếp tục đọc theo cách này.

Trong sách giáo khoa cấp hai, người ghi chép là một nam sinh, cậu ta thường viết về anh trai và em trai vì từng ở chung phòng với bọn họ. Ban đầu cậu ta ở cùng anh trai, sau có thêm em trai đến nên ở cùng em trai.

Đúng vậy, có một em trai đến, có thể ngủ chung phòng với cậu ta.

Ngoài ra, còn có một em gái mới đến.

Cậu ta còn viết trong sách, sau đó có thêm một anh trai lớn tuổi, vì anh ta lớn tuổi nên bố mẹ không nhận.

Hạ Bạch đoán rằng những người em trai, em gái và cả anh trai có lẽ đều không có quan hệ huyết thống với cậu ta. Đây không phải cô nhi viện thường được chọn làm map trò chơi, vì bọn họ có bố mẹ, tất cả đều là con nuôi.Từ trong nhật ký có thể thấy cha mẹ bọn họ nhận nuôi bọn họ cũng không có mục đích xấu nào khác, trong câu chữ của cậu ta đều lộ ra tình yêu, cậu ta sống rất hạnh phúc rất thỏa mãn.

Cậu ta đã viết [ Hạnh phúc chính là như vậy ].

Cậu ta đã viết [Muốn vĩnh viễn ở bên bọn họ].

Cậu ta còn viết [Không có bọn họ, tôi sẽ chết ].

Đây là một cặp vợ chồng lương thiện, nhận nuôi mấy đứa trẻ đáng thương, cho bọn họ tình yêu tràn đầy, cả gia đình sống hạnh phúc thỏa mãn ở lâu đài cổ cách xa thành phố này.

Lật sách giáo khoa xong, qua thời gian học tập, Hạ Bạch lập tức mở ra hai quyển nhật ký.

Từ một quyển sách mới nhất trong đó, cậu bắt đầu xem, thấy được một người chơi ghi chép manh mối mà mình nhìn thấy ở trong sách khác.

Tiếp tục lật về phía trước, lại thấy được manh mối người chơi khác viết, cùng với trình bày và phân tích về ba hồn bảy phách.

Bọn họ hẳn là thấy được nhật ký của cậu, biết phải hợp tác với nhau, cho nên mang manh mối bọn họ nhìn thấy ở trong sách đều tập hợp ở trong nhật ký.

Hạ Bạch an tâm không ít, tiếp tục tìm kiếm phía trước, tiếp theo thấy được nhật ký của Lăng Trường Dạ, cùng với nhật ký giả mạo anh, cùng với phát hiện không thấy nhật ký của mình.

"..."

Cậu biết, nhất định là đã xảy ra một trận đấu tranh gian nan, ba hồn bảy phách mới trở lại trong nhật ký, nhưng mà cậu bây giờ không có thời gian suy nghĩ những thứ này, sau khi rời khỏi trò chơi, bọn họ có rất nhiều thời gian để nói tỉ mỉ.

Mỗi người chơi bọn họ nhìn thấy trong sách đều có manh mối, những manh mối này tập hợp lại, hẳn là có thể khôi phục lại một câu chuyện gia đình hoàn chỉnh.

Vấn đề là, bây giờ còn chưa đủ, còn có một số người chơi chưa viết, hoặc là đã chết.

Cậu muốn bù đắp cho những người chơi kia.

Cậu không biết thân phận của những người chơi đó, cậu lại bắt đầu lật về phía trước tìm nhật ký.

Trong nhật ký của Hà Ca trước đó, có nhắc tới sách truyện. Xem nhật ký của cô, cô có ý định hợp tác, sau khi đã có ba hồn bảy phách, cô lại không để lại manh mối của mình, cô có thể đã chết vào buổi tối hôm viết xong nhật ký.

Hạ Bạch không cho mình cơ hội sinh ra cảm xúc gì, lập tức tìm sách vở lật xem.

Còn có một quyển nhật ký có người chơi nói anh ta đang xem 《Giáo Trình Kinh Tế Học Vĩ Mô》, Hạ Bạch lại lập tức tìm ra quyển sách này.

Thấy nước mắt chảy ra.

Bình thường khi cậu bị cảm mũi và thức đêm ngủ, đôi mắt cậu rất dễ bị cay đắng khó chịu, cơ thể hiện tại đâu chỉ là bệnh nhẹ như cảm cúm viêm, mà còn tệ hại đến rối tinh rối mù, chỉ là cậu đã muốn cảm ơn trời đất, chỉ sợ mắt cậu bị mù.

Dựa theo cách nói ba hồn bảy phách, nếu không còn hai phách Thôn Tặc và Phi Độc thanh trừ độc tố trong cơ thể, cơ thể cậu sẽ tích tụ rất nhiều độc tố, mắt mù cùng mắc ung thư đều là rất có khả năng.

Cho nên cậu mới vội vã như vậy.

Cậu không có xem hết tất cả sách, chỉ tìm kiếm suy đoán thân phận nhân vật, một giờ liền đại khái thăm dò rõ ràng.

Trong lâu đài cổ này có một đôi vợ chồng, một người già, mấy đứa trẻ.

Trong những đứa nhỏ trước mắt có thể biết, một cô bé là người thọt, một đứa bé trai không biết nói chuyện, một đứa bé trai khoảng mười tuổi ở nhà học kiến thức cấp hai, một đứa bé trai không biết cụ thể lớn bao nhiêu, có thể mười mấy tuổi cũng học kiến thức cấp hai, một đứa bé trai học kiến thức cấp ba, cùng với một cô gái đã rời khỏi lâu đài cổ đi học đại học, chỉ có cuối tuần mới có thể trở về.

Vậy thì đủ mười người.

Có thể còn có một người, cũng có thể chỉ có mười người này.

Đối với trò chơi này, trong lòng Hạ Bạch đã có suy đoán đại khái.

Nếu như còn có một người, chính là mười một người, mười người chết, thành ba hồn bảy phách của một người sống.

Nếu như chỉ có mười người này, trong cơ thể của một người trong đó, mười người này đã thành ba hồn bảy phách.

Hiện tại chỉ cần nghiệm chứng phỏng đoán của cậu, cùng với tìm được bọn họ vì sao lại trở thành ba hồn bảy phách.

Về phần đi đâu tìm, Lăng Trường Dạ đã chỉ ra cho cậu, hơn nữa đã chuẩn bị tốt cho cậu, cái lỗ thông lên gác mái kia.

Quy tắc cảnh cáo bọn họ không nên vào trong gác mái, nhất định cất giấu chứng cứ mấu chốt nhất.

Lăng Trường Dạ có một đạo cụ giám thị, anh nhìn thấy thi thể ở bên trong, Hạ Bạch đoán đó chính là thi thể của người nhà này, thi thể của bọn họ được bảo tồn thật tốt ở bên trong, những thứ quan trọng khác nhất định cũng ở bên trong.

Khi vào phòng khách, cậu nhìn thấy quy tắc phòng khách mới.

Cậu đoán phần quy tắc này là quy tắc mà Lăng Trường Dạ một lần nữa cho rằng là đúng, trong quy tắc còn có nhắc nhở của anh, ở một dòng cuối cùng đừng lên gác mái bỏ thêm một câu 【Chỉ là không cần đi】, ý là bọn họ có thể xem, có thể dùng các loại phương pháp, chỉ cần bọn họ không ở gác mái là được rồi.

Lúc này, Hạ Bạch vô cùng nhớ người giấy nhỏ của lão Tiền.

Nhưng mà, lão Tiền có người giấy nhỏ của ông, Hạ Bạch cũng có em gái Tuyết Mộc của mình.

Cậu gõ gõ điện thoại di động, lại gọi em gái Tuyết Mộc vất vả công cao ra.

Xem nhiều sách như vậy, đôi mắt của cậu nhìn đồ vật đều muốn ra ảo ảnh, vốn không có bao nhiêu sức lực, đã không cách nào chống đỡ cơ thể hỏng bét này, càng không phân ra quản lý ba thi thể đau đầu kia, chỉ có thể dựa vào em gái Tuyết Mộc.

Cái lỗ này hình như là chuẩn bị cho cô, quá thích hợp cho tóc đen của cô chui vào.

Nhìn thấy không phải là mình nuốt phải máu tanh, tâm tình em gái Tuyết Mộc có vẻ không tệ, tóc dài bù xù nhẹ nhàng, đảo mắt đã chui vào trong động trên nóc nhà.

Hạ Bạch đã có chút đứng không vững, vì tiết kiệm thể lực còn thừa không nhiều lắm, cậu chậm chạp dời đến trên ghế sô pha ngồi xuống, hồng hộc ôm thùng rác, chờ tóc đen của em gái Tuyết Mộc tìm ra cái gì.

Lâu đài cổ không thể vứt rác lung tung, mặc kệ tìm được cái gì, đều phải bỏ vào trong thùng rác trước.

Hạ Bạch kỳ thật có chút gấp gáp, cậu có thể cảm nhận được cơ thể đã tệ hơn so với lần trước, không cần đến thời gian mê man, cậu có thể sẽ ngất đi, nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài, sợ ảnh hưởng em gái Tuyết Mộc, nguy hiểm của gác mái có thể không chỉ ở quy tắc.

Không bao lâu, Hạ Bạch nhìn thấy tóc đen nhúc nhích, lôi ra một tấm thiệp nhỏ từ trong lỗ.

Hạ Bạch lập tức dùng thùng rác tiếp được, sau đó cầm lên xem.

Em gái Tuyết Mộc nhỏ giọng nói: "Ở trong hộp, có rất nhiều, không kéo hộp xuống được."

Hạ Bạch gật đầu, "Từ từ thôi, chỉ cần tìm loại giấy như thiệp, thư từ và nhật ký này, loại này sẽ có một số manh mối lớn."

Phòng khách không cho ồn ào, giọng nói của Hạ Bạch rất thấp, trên thực tế cậu cũng không phát ra được âm thanh lớn.

Em gái Tuyết Mộc nằm sấp trên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua cậu đã nhỏ hơn một chút, khuôn mặt tái nhợt, bò đến bên cạnh cậu, dán sát vào cậu, đồng thời tiếp tục dùng tóc đen tìm kiếm trong gác mái.

Trong lòng Hạ Bạch ấm áp, dùng đầu ngón tay sờ lên đầu của cô.

Vừa nhận đồ từ trong gác mái của em gái Tuyết Mộc, vừa nhìn một cái thả lại một cái.

Trước đó em gái Tuyết Mộc túm xuống đều là thiệp, hẳn là cô nói đặt ở trong một cái hộp, là thiệp chúc mừng sinh nhật và chúc mừng ngày lễ được cố gắng cất giữ lại.

Từ trong những tấm thiệp chúc mừng này, Hạ Bạch hình như rốt cuộc biết được nhân vật chính của trò chơi này.

Có người nhà gọi cậu ta là Tiểu Bạch.

Còn có người nhà gọi cậu ta là em trai và anh trai.

【Tiểu Bạch, sinh nhật vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi, mẹ mãi mãi yêu con. 】

【Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bạch chúng ta, tuy rằng bố không thể tham dự sinh nhật của con, nhưng bố hy vọng có thể tham dự mỗi một sinh nhật sau này của con.】

【Em trai sinh nhật vui vẻ, nói nhỏ cho em biết này, em là em trai ngoan nhất đáng yêu nhất trong lòng anh, hôm nay cũng đáng yêu chết mất. 】

【Em trai lại qua sinh nhật rồi, em biết không, ngày này là cả nhà chúng ta cùng nhau chọn cho em, là ngày quan trọng nhất trong nhà chúng ta, được cả nhà trao cho tình yêu. 】

【Em trai, xin lỗi năm nay không thể về tổ chức sinh nhật với em, chị vô cùng rất nhớ em, nghe nói em đã xem sách giáo khoa cấp hai, giỏi quá! Chị gái cảm thấy tự hào vì em! 】

【Anh ơi, em đã lén tặng kẹo cho anh một tháng nay, tim tim nha. 】

【 Lại cùng anh qua thêm một năm, thật muốn cùng anh trai ở bên nhau mãi mãi, em sẽ một mực bảo vệ anh . 】

【 Cháu ngoan, cháu thấy bà nội lén giấu trứng gà dưới đáy bát cho cháu không? Hôm nay cháu là đặc biệt nhất, nhất định phải ăn nhiều một chút, cháu nhìn em trai xem, nó sắp cao hơn cháu rồi. 】

Có rất nhiều thiệp, giống như cậu ta đã thu thập tất cả những tấm thiệp cậu ta đã nhận được.

Những tấm thiệp này không có manh mối gì quan trọng, nhưng không biết vì sao, Hạ Bạch mệt đến cực điểm, lại có chút không bỏ xuống được, nghiêm túc xem một tấm lại một tấm.

Có lẽ trong này cất giấu rất nhiều tình yêu.

Gió lạnh đêm khuya vẫn thổi vào cửa sổ, từ rừng cây xa xôi gào thét mà đến. Tòa lâu đài cổ này rời xa thành thị, không thấy bóng người, phảng phất bị thế giới lãng quên.

Trước đó một khắc, Hạ Bạch đứng ở chỗ này, cảm thấy từ thế giới đến tinh thần lẫn cơ thể đều cô đơn, nhưng bây giờ lật xem những tấm thiệp này, cậu không cảm thấy cô đơn nữa.

Đây có lẽ không phải là lâu đài cổ bị thế giới vứt bỏ, mà là một cảng tránh gió thiên đường hiếm có trong thành thị ồn ào náo nhiệt.