Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 181



Lận Tường lập tức nói: "Không có, tôi đi tuyến đường của bé ngoan ở trong trò chơi, cực kỳ nghe lời, tất cả những chuyện có thể tồn tại nguy hiểm đều không làm, có thể có nguy hiểm cũng không đi."

"Tôi cũng không soi gương, gương vừa nghe là biết rất nguy hiểm, chẳng những không soi, còn nghĩ trăm phương ngàn kế tránh soi gương, bao gồm màn hình điện thoại di động cùng màn hình TV." Hoa Hạo Minh nói: "Lần cuối cùng khi tôi tỉnh lại, là nhìn thấy một quy tắc mới, nói có thể nói chuyện thử với người trong gương một chút, nhưng lần đó tôi đào xong cái lỗ trên nóc nhà liền không có sức lực nữa."

Lăng Trường Dạ nhìn Tống Thu vẫn luôn im lặng, hỏi thẳng: "Còn anh, Tống Thu."

Tống Thu lắc đầu.

Hạ Bạch nói: "Em xem rồi."

Mấy người đều nhìn về phía cậu.

Hạ Bạch nhìn về phía Lăng Trường Dạ, "Em nhìn thấy quy tắc mà anh viết, anh nói có thể thử trò chuyện với người trong gương, tôi suy đoán gương là có thể liên thông hồn và người, cho nên đã đến nhà vệ sinh nhìn."

Hoa Hạo Minh rất tò mò, "Cậu nhìn thấy gì?"

Hạ Bạch: "Trong gương chính là tôi, hơi nhỏ một chút, tôi đóng vai hẳn là người anh trai có tuổi tác không chênh lệch nhiều với Tiểu Bạch kia, cho nên tuổi nhỏ đi, cũng xem sách giáo khoa cấp 2."

"Nói như vậy, chắc là tôi cũng là người anh, người anh học trung học, nhưng thứ tôi xem là sách đại học." Lận Tường lòng còn sợ hãi chen ngang nói một câu.

Hạ Bạch nói: "Tôi cảm giác, xuất phát từ câu chuyện lâu đài cổ, thời gian học tập chỉ cần xem sách giáo khoa là được, bởi vì mấy đứa nhỏ bọn họ chưa đi học ở trường, không phân khối rõ ràng như vậy, Tiểu Bạch và anh nhỏ mới khoảng mười tuổi, đã bắt đầu ở nhà học kiến thức cấp 2."

Lăng Trường Dạ gật đầu, cũng đồng ý với cách nói của cậu, chỉ nhìn cơ thể, nhất là khuôn mặt, rất khó xác định tuổi tác cụ thể.

"Em đã nói chuyện với cậu ta à?" Lăng Trường Dạ hỏi.

Hạ Bạch gật đầu, "Em nhìn thấy chính mình khi còn bé, nhưng người nói chuyện với em đúng là nhân vật chính của trò chơi này, Kỷ Bạch."

"Cậu ta nói với em, hung thủ kia là một kẻ điên đáng thương. Hắn muốn gia nhập gia đình này như một kẻ bệnh hoạn, sau khi lấy hết can đảm nói ra mong muốn rồi bị từ chối, hắn đã giết cả nhà bọn họ."

Lận Tường không hiểu, "Không chiếm được thì hủy diệt?"

Hạ Bạch lắc đầu: "Không hoàn toàn là vậy, hắn vẫn muốn gia nhập gia đình này, lúc hắn giết người còn lấy xuống một bộ phận của mỗi người trong nhà, tóc của mẹ, da của em trai... Chắc là cũng gỡ xuống từ trên người mình cái gì đó, sau đó khâu thành một bộ thi thể, như vậy coi như hắn đã gia nhập cái nhà này, sau khi chết cùng bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau."

"..."

Bọn họ không hiểu biế.n th.ái cho lắm.

Lăng Trường Dạ nói: "Hắn vẫn thất bại."

Đúng vậy, hắn đã thất bại.

Sau khi người nhà bọn họ chết lại đoàn tụ ở trong thân thể Tiểu Bạch, sẽ cùng sinh hoạt với Tiểu Bạch, mà không dẫn theo hắn. Ba hồn bảy vía, không có vị trí thứ mười một.

Có lẽ mỗi lần hắn ở bên ngoài lâu đài cổ nhìn thấy người một nhà sinh hoạt hạnh phúc cùng nhau, là thật sự vô cùng khát vọng muốn hòa nhập, cho là mình cũng có thể trở thành một thành viên của gia đình bọn họ.

Kỳ thực không phải, từ đầu đến cuối hắn đều không phải, hắn và bọn họ không phải cùng một loại người, bởi vì động lực bên trong của hắn không phải là tình yêu.

Chỉ có tình yêu, mới có thể để bọn họ sau khi chết đều ở cùng một chỗ.

Nói xong những điều này, bọn họ lại thảo luận một chút mình có thể là trong ba hồn bảy vía gì đó. Mấy người chơi chết, không thể hoàn toàn xác nhận cụ thể ba hồn bảy vía là ai, nhưng bọn họ vẫn tò mò bọn họ là ai.

Hạ Bạch nói: "Tôi là Thi Cẩu, thường nói chính là ban đêm bảo vệ trông nhà, mỗi lần tôi tỉnh lại đều rất căng thẳng. Cảm xúc tương ứng là vui."

Rời khỏi trò chơi thì có mạng, Lận Tường nhìn ba hồn bảy vía mà mình tra được, nói: "Tôi tỉnh vào ban đêm, tôi là phách, không phải Tước Âm chủ sinh sản, không phải Xú Phế chủ hít thở, không phải Phục Thỉ kích tiểu, không phải Thi Cẩu, không giận không sợ, tôi nên là Thôn Tặc, loại bỏ vật chất có hại, nhát gan lo lắng."

Hạ Bạch gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Về phần ba người khác, bọn họ đều là hồn dương gian, chức năng đều ở chỗ rất sâu, cũng không có cảm xúc tương ứng, không dễ đoán.

Lăng Trường Dạ nói: "Tôi có thể là U Tinh quyết định xu hướng của ba hồn, xu hướng tí.nh d.ục của tôi thuộc về số ít."

"..."

Rõ ràng là nói sự thật, Lận Tường vẫn có loại cảm giác Lăng Trường Dạ đang show ân ái, cậu ta nhất định là bị Dương Mi ảnh hưởng rồi.

Tống Thu vẫn luôn không chủ động nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng, "Không nhất định."

Khi Lăng Trường Dạ hỏi anh ta có ý kiến gì, anh ta lại không nói.

Hoa Hạo Minh nói: "Vậy tôi là chủ hồn, sinh mệnh Thai Quang à?"

Lận Tường hỏi: "Vì sao không phải sảng linh?"

Hoa Hạo Minh: "Đó là tuệ căn của con người, chỉ số thông minh của tôi đủ không?"

Lận Tường vội vàng nịnh nọt, "Đủ đủ, anh Hoa, anh không biết anh thông minh thế nào đâu?"

Ba hồn xác thực rất khó xác định, bọn họ không có truy cứu sâu, nói một hồi liền kết thúc thảo luận. Hoa Hạo Minh chủ động nói anh ta sẽ thuật lại trò chơi cho Viện nghiên cứu.

Sau khi Dương Nghi rời khỏi Viện nghiên cứu, Viện nghiên cứu quả thực đã loạn một trận, vốn là mỗi trò chơi bọn họ đều phải tự mình nghe người chơi thuật lại, tốt nhất là tất cả người chơi qua cửa đều ở đây, hiện tại chỉ cần một người, viết thành báo cáo của trò chơi cũng được.

Sau khi thảo luận kết thúc, Hạ Bạch nhận được một tin nhắn của Lăng Trường Dạ.

cc: [Tống Thu là Vưu Nguyệt.]

Vốn dĩ Lăng Trường Dạ định vào trò chơi sẽ nói cho bọn họ biết, anh có đạo cụ ngụy trang, vừa thấy Vưu Nguyệt đã nhìn ra. Không ngờ, vào trò chơi là không còn cơ hội.

Hạ Bạch không nhìn về phía Vưu Nguyệt, chỉ đứng dậy hỏi y: "Anh có vội đi không? Bảo bọn họ chuẩn bị phòng cho anh nhé?"

Vưu Nguyệt gật đầu, nói: "Cảm ơn."

"Không có việc gì." Hạ Bạch thấy Lăng Trường Dạ nhận điện thoại, quay đầu nhìn anh, đoán anh lại phải trở về bận rộn ngày giỗ của cha mình, vội nói với Vưu Nguyệt: "Có việc có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi có chút việc đi trước."

Nói xong cậu chỉ chỉ Vưu Nguyệt với Diệp Cát Nguyệt, lập tức đi về phía Lăng Trường Dạ.

Vưu Nguyệt nhìn cậu đi về phía Lăng Trường Dạ, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng cả hệ thống trò chơi.

[Anh thấy chưa, nhân loại buồn cười biết bao?]

[Nhân loại vĩnh viễn muốn loại bỏ đồng loại trước, nếu như không có pháp luật và cường quyền áp chế, nhân loại đã sớm tự hủy diệt.]

[Người chết trong trò chơi, đều là do con người tự làm.]

[Đây chính là số mệnh của nhân loại.]

Trong khoảng thời gian này, Vưu Nguyệt đã nghe quá nhiều lời như vậy, cũng đã tê liệt, đối với lời nói của hệ thống, cũng là tê liệt đối với nhân loại.

Cái này có công của hệ thống, y vốn đối với nhân loại cũng là tê liệt đấy. Chỉ là về sau, xuất hiện một người khiến cho y có xúc động.

[Hạ Bạch đi tìm Lăng Trường Dạ, không phải anh thích Hạ Bạch sao? Anh không làm chút gì đó à?]

Ngón tay Vưu Nguyệt run lên, ánh mắt vừa dời đi, lại trở về trên người Hạ Bạch.

[Chẳng lẽ không đúng sao? Tình cảm của anh đối với Hạ Bạch rất phức tạp, nhưng nhất định có thích nhỉ?]

Vưu Nguyệt đi theo Diệp Cát Nguyệt vào phòng, lúc đi trên hành lang, còn đang nhìn bóng dáng Hạ Bạch.

Y không biết thích có bao nhiêu loại, nhưng y biết rõ y thích Hạ Bạch, ngay từ đầu y không biết loại thích này là cái gì.

Y đưa thi thể của mình cho Hạ Bạch, giống như là thích một chủ nhân khác của thi thể, ký gửi cái chết, đồng thời lại có một chút ỷ lại đối với chủ nhân.

Hạ Bạch cứu mạng của y, giống như là thích ân nhân cứu mạng.

Hạ Bạch lại không chỉ là cứu mạng của y, còn có càng nhiều yêu mến sâu hơn.

Lúc trước y không nghĩ tới, chỉ muốn đi theo Hạ Bạch.

Trước khi vào trò chơi, nhìn thấy Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ nắm tay, nghe được quan hệ của bọn họ, y rất tức giận.

Tức giận đến mức muốn để cho những người khác đều chết trong trò chơi, chỉ chừa lại y và Hạ Bạch. Tức giận đến mức nghĩ tới, y chết chung với Hạ Bạch cũng được.

Bọn họ nói hung thủ của lâu đài cổ Hồng Sắc là một tên biế.n th.ái, y không nói lời nào, bởi vì y lại có một chút hiểu hắn, hung thủ muốn ở cùng với bọn họ, nếu như còn sống không được, chết cùng một chỗ cũng được.

Y thế mới biết, cái thích mà y đối với Hạ Bạch là có sự chiếm hữu, y cũng sẽ tức giận.

[Anh giết nhiều người như vậy, thêm một Lăng Trường Dạ thì đã sao? Chỉ cần giết anh ta, anh có thể ở cùng Hạ Bạch rồi.]

Lúc rẽ, Vưu Nguyệt thấy được nụ cười của Hạ Bạch.

Hạ Bạch ngơ ngác, lúc cười rộ lên lại có chút ngọt, giống như mật ong trộn với ánh mặt trời.

Y mím môi, rời khỏi trang viên Hồng Sắc, lần đầu tiên nói chuyện với hệ thống: [Anh không nên kéo tình cảm của tôi đối với Hạ Bạch thành tình yêu, tôi cũng không thích cậu ấy nhiều như vậy. Còn nữa, tôi và Hạ Bạch ở cùng nhau, không phải muốn kết hôn với cậu ấy, tôi không xứng với cậu ấy.]

Y chỉ giống như hung thủ của lâu đài cổ Hồng Sắc, Hạ Bạch chính là gia đình trong lâu đài cổ.

Bọn họ không hiểu hung thủ kia, y hiểu hắn.

Y hiểu được hung thủ lúc ấy, là mang theo bao nhiêu can đảm đi đến trước mặt gia đình kia.

Y biết hung thủ kia hỏi gia đình kia có thể ôm hắn hay không, trong lòng khô cạn bao nhiêu, là đang cầu xin bọn họ cứu mạng.

Bọn họ không ôm hắn, cho nên hắn giết bọn họ.

Nhưng Hạ Bạch "ôm" y, đưa tay kéo y lại, cứu mạng y, cho nên y không thể, không thể, giết bọn họ.

[Sao anh không xứng với cậu ấy? Bây giờ anh là một trong những người chơi mạnh nhất. Bây giờ là thời đại trò chơi, đã sớm không phải là thời đại kinh tế xem bằng cấp, hơn nữa anh và Hạ Bạch đều là...]

Lời nói bị Vưu Nguyệt cắt ngang: [Anh không hiểu.]

Hệ thống giống như bị kẹt cổ, bỗng nhiên im lặng.

Qua rất lâu, mới bộc phát ra một câu rõ ràng mang theo cảm xúc, [Tôi hiểu! Tôi hiểu nhân loại nhất!]

Hạ Bạch đưa Lăng Trường Dạ đến cửa khách sạn.

Lăng Trường Dạ nhìn cậu, đôi mắt mang theo ý cười, "Có danh có phận, lần này có thể dẫn em đi rồi?"

Hạ Bạch trừng mắt nhìn, "Vừa xác định quan hệ đã đi gặp người nhà, vậy thì em sẽ xấu hổ lắm."

Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm bàn tay được cậu nắm, "Em còn có thể xấu hổ à?"

Hạ Bạch vẫn nắm tay anh, không buông ra, "Em cũng không biết em thích nắm tay như vậy, trước khi vào trò chơi nắm tay anh một cái, vẫn luôn rất muốn nắm tay anh."

Lăng Trường Dạ: "..."

Lần đầu tiên yêu đương, nghe được lời như vậy, có chút mãnh liệt.

Anh cũng không nghĩ tới Cái Bánh Bẩn Bẩn lại thẳng thắng như thế, còn biết làm nũng.

Hạ Bạch: "Nếu không phải là ngày giỗ chú, thật sự muốn để đội trưởng dẫn em đi."

Lăng Trường Dạ hỏi: "Dẫn đi đâu?"

Hạ Bạch: "Đi dâu cũng được, đi lang thang cũng được."

Lăng Trường Dạ nhận thua, đưa tay ôm lấy Hạ Bạch đang trông mong nhìn anh.

Hạ Bạch dựa vào trong ngực anh, ngửi thấy hơi thở chỉ thuộc về Lăng Trường Dạ, cậu cũng không xa lạ: "Anh, bây giờ em lại bắt đầu thích ôm rồi."

Lăng Trường Dạ dịu dàng thỏa mãn vuốt ve mái tóc Hạ Bạch, lại cầm một tay khác của cậu, "Trùng hợp ghê, anh cũng rất thích."

"Tôi cược một lá bùa Trấn Thi, bọn họ đã sớm lén lút yêu đương từ lâu rồi, đây cũng không phải là trạng thái vừa xác định quan hệ." Hoa Hạo Minh phía sau cánh cửa vừa nói vừa chụp ảnh.

Lận Tường đuổi theo, "Em cược một trăm vạn, sao có thể vừa xác định quan hệ đã nắm tay rồi còn ôm ấp thế kia, Hạ Bạch đơn thuần như vậy, tuyệt đối không có khả năng."

Hoa Hạo Minh quay đầu nhìn cậu ta, "Chỉ một trăm vạn? Một lá bùa Trấn Thi còn không đến một trăm vạn sao?"

"A? Đến một trăm vạn sao? Em thấy Hạ Bạch tiện tay liền cho em mấy tấm, cho là không đáng giá như vậy." Lận Tường giống như rất mờ mịt nói.

Hoa Hạo Minh: "... Cậu ta tiện tay cho không cậu?"

"Chờ chút." Tỉnh Duyên cắt ngang bọn họ, "Các cậu đều có bùa Trấn Thi? Là bùa Trấn Thi đỉnh nóc trần nhà của Hạ Bạch ấy hả?"

"..."

Lận Tường vội vàng nói: "Anh mau nghe tiếng lòng của họ đi."

"Sao tôi có thể vô cớ nghe tiếng lòng của đội trưởng cùng Hạ Bạch?" Tỉnh Duyên nói: "Lời trong lòng Hạ Bạch là thích đội trưởng, trong lòng đội trưởng nói là muốn dẫn Hạ Bạch đi đến chân trời góc biển."

"..."