Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 184



Ba giờ tảo mộ là cảnh tượng như thế nào, Hạ Bạch không biết.

Cậu chỉ biết lúc Lăng Trường Dạ dẫn cậu đi đến chân núi, nơi này đã không còn một bóng người, sắc trời còn chưa tối, hoàng hôn ảm đạm, hoàn toàn yên tĩnh.

Lăng Trường Dạ nắm tay Hạ Bạch, dẫn cậu đi lên núi.

Hạ Bạch nhìn gương mặt Lăng Trường Dạ trong hoàng hôn dường như đẹp trai hơn một chút, hỏi anh: "Đội trưởng, anh vẫn không tin bố mình đã đi sao?"

"Một năm trước khi bố biến mất, anh không tin, không phải sau đó không tin ông ấy chết, chỉ là đang điều tra ông ấy đột nhiên mất tích." Anh quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch: "Em nói, thật sự sẽ có người biến mất khỏi thế giới này không để lại chút dấu vết nào sao?"

Nghe anh hỏi như vậy, Hạ Bạch liền biết mấy năm nay anh không tìm được một chút manh mối gì về sự mất tích của bố mình, cậu vẫn nói: "Không, nhất định sẽ lưu lại dấu vết."

"Nếu như hiện tại tìm không thấy dấu vết, nhất định là có nguyên nhân gì."

Lăng Trường Dạ "Ừm" một tiếng, "Anh cũng tin tưởng sẽ có dấu vết."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến giữa sườn núi, thấy được một đường hoa tươi màu trắng, mùi hoa cúc cùng bách hợp xen lẫn trong hoàng hôn, núi lạnh mùa đông mang hương xuân thu.

Một đường hoa trắng làm bạn, cuối cùng chính là khu mộ.

Lăng Trường Dạ cảm nhận được tay Hạ Bạch có chút căng thẳng, nói với cậu: "Không cần nghiêm túc như vậy, nơi này không có thi thể của bố, bố không ở đây, nơi này chỉ là nơi người sống nhớ nhung."

Hạ Bạch không có một chút thả lỏng, cơ thể vẫn cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên bia mộ.

Lần gần đây nhất Hạ Bạch thấy gương mặt này, là hai ngày trước khi cậu vào trò chơi.

Ban đêm cậu thông gió cho Hỉ Thần trong nhà, mở cho bọn họ ra phơi mặt trăng với cậu.

Ngay trước đây không lâu khi phơi mặt trăng, Hạ Bạch còn vẽ bọn họ vào trong gia phả, cẩn thận miêu tả khuôn mặt của bọn họ.

Khi đó cậu chưa từng học vẽ tranh, chỉ có thể nói vẽ mũi là mũi, mắt là mắt, trông không giống lắm, nhưng cả đời cậu cũng sẽ không quên những khuôn mặt mà cậu đã cẩn thận đánh giá kia.

Sau đó, bọn họ liền biến mất.

Sau đó, cậu vào trò chơi tìm bọn họ.

Cậu vẫn không tìm được, còn để cho rất nhiều người tìm giúp cậu.

Khi những người đó hỏi cậu, người cậu muốn tìm là ai, lần nào cậu cũng nói là Hỉ Thần nhà mình.

Cậu không nói dối.

Từ khi Hạ Bạch có trí nhớ, trong nhà đã có Hỉ Thần.

Khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy những thi thể kia, thì đã hỏi ông nội đây là cái gì.

Ông nội lúc đó đã nói như vậy: "Bọn họ là Hỉ Thần, Hỉ Thần, chính là thi thể do thầy cản thi chúng ta đưa về. Không phải đã nói với cháu rồi sao, lúc ông nội còn trẻ là một thầy cản thi, đưa rất nhiều thi thể, mấy thi thể này đều không có nhà để về, ông nội liền để bọn họ lại, cho bọn họ một mái nhà."

Hạ Bạch gật đầu: "Cho bọn họ một mái nhà, chúng ta chính là người nhà của bọn họ sao?"

Ông nội vui vẻ nở nụ cười: "Đúng, chúng ta chính là người nhà của bọn họ, lá rụng về cội, bọn họ cũng có nhà."

Từ khi đó bắt đầu, Hạ Bạch liền coi bọn họ là người nhà. Thỉnh thoảng còn đưa bọn họ đi ra ngoài hóng gió, nói chuyện.

Ông nội nói sân nhà mình là nơi phong thủy bảo địa ngàn chọn vạn chọn của ông, cho nên những Hỉ Thần này sẽ không rửa nát, cho nên bọn họ vẫn là dáng vẻ cậu nhìn thấy lần đầu tiên, một người trong đó giống như người trong ảnh trên bia mộ.

Giống nhau như đúc.

Trong đầu Hạ Bạch vang lên một trận ầm ầm.

Bố của Lăng Trường Dạ mất tích bảy tám năm trước, khi ông nội còn trẻ cản thi ít nhất là chuyện ba bốn mươi năm trước, sao lại đến lượt bố của Lăng Trường Dạ?

Đúng rồi, sau đó bọn họ phát hiện ông nội thật ra là một người chơi rất mạnh, có thể trấn xác biết khiến thi, những Hỉ Thần nhà mình là ông nội mang từ trong trò chơi ra, cho nên mới có thể quanh năm không rửa nát, cho nên lúc trò chơi đến gần, bị trò chơi hút về thế giới trò chơi.

Nhưng cũng không đúng, từ lúc mười hai tuổi, cũng chính là bảy năm trước cậu đã nhìn thấy những Hỉ Thần đó, lần đầu tiên Cục quản lý trò chơi phát hiện khác thường là ba năm trước.

Đây là vấn đề mà trước đó cậu đã xem nhẹ, không đi xác nhận vấn đề thời gian của trò chơi.

Chẳng lẽ trò chơi đã xuất hiện từ bảy năm trước?

Khi đó bố của Lăng Trường Dạ biến mất, thật ra là bị cuốn vào trong trò chơi? Chỉ có bị cuốn vào trong trò chơi, mới có thể biến mất không dấu vết trên thế giới này.

Vậy ông nội mang ra từ thế giới trò chơi không phải là NPC mà là người chơi chết trong trò chơi, chẳng phải kỹ năng của ông nội cũng giống như kỹ năng của cậu sao? Trùng hợp như vậy sao?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hạ Bạch ngồi xổm xuống từng chút một.

Lăng Trường Dạ kéo tay cậu, bế cậu lên rồi ôm vào trong ngực hỏi: "Hạ Bạch, sao thế? Đừng căng thẳng, nói cho anh biết."

Hạ Bạch kinh ngạc chỉ vào ảnh chụp trên bia mộ, "Đội trưởng, anh còn nhớ em đang tìm Hỉ Thần nhà mình không? Kia, bố, giống y như đúc một Hỉ Thần nhà em, em cảm thấy không đúng, có cái gì đó, nhất định có cái gì đó."

"Đừng nóng."

Đối với chuyện bố giống với một Hỉ Thần mà Hạ Bạch luôn tìm kiếm, Lăng Trường Dạ cũng rất khiếp sợ, nhưng lại khiến anh cảm thấy thi thể bố và Hạ Bạch xuất hiện cùng nhau cũng là hợp lý.

Nếu như Hạ Bạch chính là Giang Bạch, bảy năm gần tám năm trước, bọn họ đều biến mất không dấu vết trên đời này.

Chỉ có điều, một năm sau, Hạ Bạch lại còn sống xuất hiện trên đời này, còn bố anh thành thi thể.

Tối hôm qua anh cho người đi thăm dò Hạ Bạch đã xuất hiện ở thôn Mân Thạch vào lúc nào, trưa hôm nay liền nhận được tin tức, khi Hạ Bạch xuất hiện chính là lúc cậu bị bệnh nặng, cũng chính là mười hai tuổi trong miệng cậu, thực ra vừa qua mười một tuổi không bao lâu.

Cũng chính là một năm sau khi Giang Bạch biến mất ở bệnh viện, một năm này, nhà họ Khương và cảnh sát đều không tìm được dấu vết của cậu ta, giống như mấy năm bố anh biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lăng Trường Dạ cố hết sức duy trì tỉnh táo trước mặt Hạ Bạch, trong hoàn cảnh này, anh không nói cho Hạ Bạch biết anh đã điều tra được thân thế của cậu, anh nói: "Đừng vội, chúng ta bắt đầu điều chỉnh lại từ đầu nhé."

Ban đêm trên núi gió lớn, Lăng Trường Dạ nhìn thoáng qua người trên tấm bia mộ, nói: "Chúng ta trở về nói."

Hạ Bạch vô thức gật đầu, nhìn tấm hình kia bị Lăng Trường Dạ mang xuống núi.

Trên đường, Lăng Trường Dạ nghiêm túc lái xe, tốc độ xe rất ổn, không nói chuyện với Hạ Bạch. Hạ Bạch cũng không mở miệng nói chuyện, vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.

Suy nghĩ một đường, lúc xuống xe cậu đã bình tĩnh lại.

Cậu dẫn Lăng Trường Dạ tới phòng của mình ở khách sạn, lấy gia phả cậu mới vẽ ra cho Lăng Trường Dạ xem.

Sau đó, vì vẽ Hỉ Thần giống một chút, cậu cố ý học vẽ tranh, nhưng thời gian học tập rất ngắn, cậu đã biết vẽ tranh, nhưng cảm thấy mình vẫn chưa vẽ ra được, không có cho người khác, chỉ cho lão Tiền một phần khi ở thành phố Đại Thái.

Trên thực tế, theo Lăng Trường Dạ, Hạ Bạch đã vẽ rất giống, ít nhất anh có thể nhìn ra trên gia phả của Hạ Bạch chính là bố của mình.

Hạ Bạch: "Đội trưởng, ban đầu Cục quản lý trò chơi phát hiện trò chơi là vào ba năm trước sao?"

Lăng Trường Dạ gật đầu, "Là ba năm trước, trò chơi đầu tiên cho dù không phải Nhị Oa, cũng là ba năm trước, sẽ không nhảy ra bốn năm."

Hạ Bạch: "Vậy toàn bộ có mâu thuẫn rồi."

" Lúc em mười hai tuổi, cũng chính là vào bảy năm trước thì Hỉ Thần đã ở trong nhà em rồi, bọn họ hẳn là không phải ông nội mang ra từ trong trò chơi, thậm chí chưa từng tiếp xúc qua trò chơi, vậy tại sao ở trong trò chơi, bị cuốn vào trong trò chơi? Chẳng lẽ chỉ là trưng dụng trò chơi?"

Cậu lại nghĩ nghĩ: "Cũng có thể bọn họ không vào trong trò chơi, chỉ là biến mất? Không tra được trong camera, là bởi vì bọn họ bị người chơi có kỹ năng trộm đi?"

Lăng Trường Dạ hỏi: "Tại sao người chơi lại trộm Hỉ Thần?"

Hạ Bạch: "Bởi vì bọn họ biết ông nội là người chơi rất mạnh, có thể biết ông biết trấn thi, khiển thi, cho rằng Hỉ Thần là thi thể được ông nội thu thập cũng rất lợi hại, sau khi biết ông nội mất thì liền lén tới trộm Hỉ Thần đi."

Điều này có thể nói thông được.

Lăng Trường Dạ suy nghĩ một chút, bắt đầu xác nhận từ cơ sở suy đoán này: "Em có chắc ông nội là người chơi rất mạnh không? Lâu như vậy chúng ta vẫn không tìm được chứng cứ ông nội là người chơi, ngay cả lão Tiền cũng không biết."

Hạ Bạch hơi sững sờ, "Nhưng mà, những lá bùa trấn thi kia."

Cậu uống một ngụm nước lạnh, bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của Lăng Trường Dạ, "Lúc đầu, em cũng không biết ông nội là người chơi, mỗi lần em tan học về nhà thì ông đều ở nhà, ông cũng không có tiền tài gì. Chúng em xác nhận ông là người chơi, là bởi vì bùa trấn thi, là nhóm Hoa Hạo Minh đưa ra phỏng đoán."

"Được." Lăng Trường Dạ nhận lấy ly nước lạnh, đổi cho cậu một ly nước ấm, "Nói từ bùa trấn thi."

"Ừm." Hạ Bạch cầm nước ấm trong tay, an tâm hơn rất nhiều, "Lúc vào trò chơi thứ nhất, trên người em có mang theo chút bùa trấn thi."

"Ông nội nói ông là một thầy cản thi giỏi, bùa trấn thi có thể trấn xác. Trước khi đến Học viện Y Hòa Bình, thành phố Tuyền Quảng bên cạnh đã bị phong tỏa, em vừa biết thế giới này xảy ra vấn đề quỷ dị, trên diễn đàn nhìn thấy rất nhiều xác chết, trong lòng bất an, bèn mang theo một số bùa trấn thi mà ông nội vẽ ở trên người."

"Trong ngày báo danh, chúng em bị cuốn vào trò chơi. Trong trò chơi đó có một nhà xác, đến lượt Lận Tường vào nhà xác, cậu ta sợ, em cho cậu ta mấy tấm bùa trấn thi."

"Khi đó em không biết, nhất định phải là kỹ năng và đạo cụ lấy được ở trong trò chơi, mới có thể có hiệu lực ở trong trò chơi. Hoa Hạo Minh nói với em, cho dù những lá bùa trấn thi này có thể trấn thi khi ông nội em cản thi, nhưng bởi vì không phải kỹ năng, hoặc là đạo cụ lấy được từ trong trò chơi, cũng không có hiệu lực đối với thi thể trong trò chơi."

Lăng Trường Dạ nói: "Cách nói này không có vấn đề."

Hạ Bạch: "Nhưng mà, lúc Lận Tường sử dụng bùa trấn thi trong nhà xác, đã có hiệu lực."

"Khi ấy Hoa Hạo Minh hỏi em, những là bùa trấn thi này là có được từ đâu, em nói cho anh ta biết là ông nội vẽ, ông nội có một cây bút chu sa, chuyên dùng để vẽ bùa trấn thi cùng bùa khiển thi."

"Cho nên, bọn họ liền phỏng đoán ông nội là một người chơi, bút chu sa là đạo cụ của ông, ông có được đạo cụ kỹ năng vô cùng mạnh. Hỉ Thần nhà em hẳn là cũng là ông ra từ trong trò chơi, sau khi ông nội mất, khi trò chơi ở thành phố Tuyền Quảng cạnh thôn Mân Thạch đến gần trên diện rộng, Hỉ Thần cũng bị trò chơi thu hồi giống như loại đạo cụ bút chu sa này."

"Khi đó thôn Ngũ Cô chỉ là trò chơi sớm nhất mà Cục quản lý trò chơi có thể khẳng định, trên thực tế có thể trò chơi xuất hiện sớm hơn, cho nên đã bỏ qua mâu thuẫn thời gian, không xác nhận trò chơi có khả năng xuất hiện bảy năm trước hay không."

Lăng Trường Dạ nói: "Trước tiên không cần quan tâm đến Hỉ Thần và thời gian trong trò chơi, chúng ta xác định bùa trấn thi trước."

Hạ Bạch nói: "Em có thể xác định bùa trấn thi là do ông nội dùng cây bút chu sa kia vẽ, em tận mắt thấy rất nhiều lần, ông còn dạy em, cho nên em rất rõ ràng."

Lăng Trường Dạ lại hỏi: "Em chắc chắn cây bút chu sa kia bị trò chơi lấy đi không?"

Hạ Bạch hơi sững sờ: "Em đúng là chưa từng cố ý tìm kiếm qua, lúc ấy em trên cơ bản đều tin suy đoán của Hoa Hạo Minh."

Lúc ấy thông qua Trung tâm giao lưu người chơi và Hoa Hạo Minh, cậu biết được sau khi người chơi chết, app trò chơi trong điện thoại di động sẽ biến mất theo phương thức bị gạch bỏ, đạo cụ người chơi lấy được cũng sẽ bị thu hồi, cho nên cậu không cố ý tìm nữa, cũng không nghĩ đến chuyện bút chu sa.

Lăng Trường Dạ: "Bây giờ chúng ta trở về, thử xem có thể tìm được cây bút chu sa kia hay không."