Đúng vậy, điều này rất hợp lý.
Mặc dù bạn gái của Lưu Cường nói Phó Hội trưởng là bạn trai của cô ta, Phó Hội trưởng còn đứng ra thừa nhận.
Diêm Tuyền càng nghĩ càng giận, mắng vài câu thô tục, hắn cảm thấy có thể Người Thông Linh ghét mình, cho nên vừa rồi mới phạt nặng như vậy.
Ba người khác đều thầm cảm thấy may mắn, bọn họ không biểu hiện ra cái gì với chị gái xinh đẹp kia.
"Không ngờ Phó Hội trưởng, ừm, còn rất có tình thú, cảm giác không giống với lúc bình thường."
"Đây là mặt riêng tư của anh ta, cho nên muốn ngụy trang thôi, nếu không phải anh ta dùng kỹ năng, ai biết anh ta chính là Phó Hội trưởng."
"Chắc là anh ta chỉ cảnh cáo chúng ta, không có việc gì, chúng ta cứ giả vờ như không biết, không có chuyện này."
Ba người an ủi Diêm Tuyền một lúc, hai người phụ nữ khác đi sang phòng bên cạnh.
Trong một gian phòng khác của căn nhà rong biển này, Giang Thanh Phong, Khương Ỷ Đồng và lão Dương chỉ nói về trò chơi.
Khương Ỷ Đồng biểu hiện vẫn bình tĩnh, bà thở dài: "Thật ra trước khi vào trò chơi, tôi đã biết thế giới của chúng ta nhất định đã xảy ra vấn đề gì, từng gặp một số chuyện bất thường, chỉ là không ngờ, lại bị cuốn vào trong trò chơi khi đang đi nghỉ."
Giang Thanh Phong cũng không căng thẳng: "Không sao đâu A Đồng, chẳng phải bọn họ nói trò chơi bình thường chính là tìm sự thật sao? Không nhất định phải đấu võ lực, chúng ta nghiêm túc tìm manh mối là được."
Lão Dương lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, bốn người kia vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì, đây là trò chơi kinh dị, lúc tìm manh mối có thể sẽ gặp nguy hiểm, lúc nguy hiểm bọn họ có thể đẩy chúng ta ra đỡ đạn. Mọi người đừng quên, lúc ở nhà hàng, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa kia nói, người chết cũng có thể cung cấp manh mối."
"Lão Dương nói rất đúng, chồng à, lúc anh đối mặt với bọn họ đừng thanh cao như vậy, chúng ta còn sống rời khỏi trò chơi là quan trọng nhất, phải không?" Khương Ỷ Đồng nói với Giang Thanh Phong.
Giang Thanh Phong khó hiểu: "Anh thanh cao chỗ nào?"
"Đúng đúng đúng, anh không thanh cao chút nào, vậy thì cười nhiều một tý nhé?" Khương Ỷ Đồng nghiêm túc nói.
Lão Dương cười một tiếng, nói: "Để đề phòng bất trắc, tối nay ba người chúng ta thay phiên nhau thức đêm đi?"
Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng đều không có ý kiến.
Đều không phải người trẻ tuổi, bọn họ lên kế hoạch mười giờ đi ngủ, sáu giờ sáng dậy. Từ mười giờ tối đến một giờ sáng Giang Thanh Phong thức đêm, từ một giờ sáng đến bốn giờ sáng đến lão Dương thức, thời gian còn lại giao cho Khương Ỷ Đồng.
Tiếng khóc bi thương vẫn còn quanh quẩn trên đảo, bị gió biển thổi đến nức nở nghẹn ngào, mặc dù biết là người đang khóc, nhưng ở đêm khuya nghe được cũng cảm thấy rợn cả người, trong đầu đều là tiếng khóc.
Hạ Bạch trở mình, cậu luôn cảm thấy tiếng khóc như lớn hơn. Họ không biết mệt, cổ họng không bị đau sao?
Lăng Trường Dạ đưa cho cậu một bộ nút tai: "Ngủ đi, tối nay chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em ngủ rồi, anh sẽ thử thông linh với em."
Hạ Bạch gật đầu, cậu cũng cảm thấy bọn họ vừa mới vào trò chơi, tình huống gì cũng không biết, sẽ không xảy ra chuyện sớm như vậy, vì thế cậu nhét nút tai vào, yên ổn chìm vào giấc ngủ trong ánh mắt chăm chú của Lăng Trường Dạ.
Chờ sau khi Hạ Bạch ngủ, Lăng Trường Dạ lần đầu tiên thông linh với cậu.
Sau khi sao chép kỹ năng của Người Thông Linh, Lăng Trường Dạ mới thật sự hiểu rõ kỹ năng của Người Thông Linh, cũng có cách hiểu mới về linh hồn của con người.
Người sống một đời, điểm giống nhau duy nhất chính là cuối cùng đều sẽ chết đi. Có người sống, trải qua rất nhiều chuyện có thể khắc sâu vào linh hồn, gặp gỡ rất nhiều người xứng đáng được linh hồn ghi nhớ. Có người sống như tờ giấy trắng, không có bao nhiêu chuyện có thể khắc sâu vào linh hồn, cũng chẳng có mấy người được nhớ đến.
Linh hồn của người trước phong phú hơn, linh hồn của người sau thì nhỏ bé hơn.
Đúng vậy, những chuyện và người được ghi vào linh hồn này, tràn đầy linh hồn, nói hơi khoa trương một chút, chính là những chuyện này cùng với những con người kia đã tạo thành linh hồn.
Người Thông Linh có thể nhìn thấy linh hồn của người khác, đồng thời có thể ra tay với linh hồn của họ, tính công kích của kỹ năng này nằm ở chỗ, anh ta có thể xóa đi một số chuyện trong linh hồn của người khác, ở cấp độ này, thứ bị xóa khỏi linh hồn cũng giống như một phần linh hồn bị cắn nuốt, sẽ khiến người ta đau đớn đến mức không muốn sống.
Vừa rồi anh chính là làm chuyện này với Diêm Tuyền, ngoài nỗi đau bị ăn mòn linh hồn, còn khiến trí nhớ và não bộ của người ta trở nên hỗn loạn.
Kỹ năng này quả thật rất đáng sợ, Lăng Trường Dạ cảm thấy may mắn vì đã sao chép được kỹ năng của Người Thông Linh trong trò chơi này.
Thông linh với Hạ Bạch và sử dụng kỹ năng với Diêm Tuyền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Sắp sửa tiến vào linh hồn của Hạ Bạch, Lăng Trường Dạ không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng màu lam mơ hồ lộ ra chút đỏ, ngón tay anh đặt trên cổ tay Hạ Bạch vô thức cuộn lại.
Mười lăm phút sau, anh nhắm mắt, mím môi, rất lâu không động đậy.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Hạ Bạch liền hỏi Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, tối qua anh thông linh rồi sao? Anh thấy gì vậy?"
Lăng Trường Dạ tiếc nuối nói: "Anh chỉ thông linh được mười lăm phút, thứ nhìn thấy phần lớn là những gì Người Thông Linh đã thấy, không có gì mới."
"Vậy..." Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn anh: " Đội trưởng, anh có nhìn thấy anh trong linh hồn của em không?"
Lăng Trường Dạ cúi đầu hôn Hạ Bạch.
Lẽ ra đây nên là một nụ hôn dài và sâu, nhưng vừa mới bắt đầu không lâu, họ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Khác với dự đoán của họ, tối qua có một người chơi đã chết.
Cái chết của người chơi này đã gây ra sự sợ hãi lớn trong nội bộ người chơi, bởi vì người chết chính là Diêm Tuyền có vẻ ngoài rất mạnh và rất nhiều kinh nghiệm.
Hạ Bạch nghe được tin này cũng sửng sốt, lập tức cùng Lăng Trường Dạ và Người Thông Linh đi ra khỏi nhà, cùng nhau đi xem.
Nhóm người Diêm Tuyền ở nhà rong biển số 12, vừa vào cửa, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, những người ở nhà rong biển số 12 đều tụ tập ở cửa một phòng ngủ, Hạ Bạch chú ý thấy máu đã chảy từ căn phòng đó ra đến cửa.
Tình hình trong phòng còn thảm thiết hơn bọn họ tưởng tượng.
Máu tươi loang lổ khắp nền nhà, chảy đến từng ngóc ngách trong phòng ngủ, nhìn đâu cũng thấy một màu đỏ chói mắt.
Diêm Tuyền đang bị treo trên nóc nhà, tứ chi bị trói chặt bằng một dải lụa đỏ, treo trên đèn chùm, cổ bị một vật gì đó cứa ra một vết rách dài và mảnh, máu tươi chính là chảy ra từ vết rách đó, đôi mắt hắn mở trừng trừng đầy tuyệt vọng.
Vết rách kia thật sự rất mảnh, có lẽ còn mỏng hơn cả sợi tóc, hơn nữa cũng không phải toàn bộ đều cứa vào mạch máu, cho nên máu chảy ra hẳn là không nhanh, có lẽ Diêm Tuyền đã phải chịu đựng rất lâu mới chết vì mất máu.
Nhìn máu của chính mình chảy hết, chắc chắn ai cũng sẽ tuyệt vọng.
Mà lúc này, máu trên cổ Diêm Tuyền cũng đã ngừng chảy.
Lăng Trường Dạ thử thông linh với Diêm Tuyền, muốn thử xem có thể tìm được gì trong linh hồn hắn hay không, nhưng không thành công, có lẽ Diêm Tuyền đã chết hơn một tiếng rồi.
Người Thông Linh cũng vậy.
Lăng Trường Dạ hỏi người đàn ông mặc áo sơ mi đen trông có vẻ hoảng hốt: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người đàn ông áo sơ mi đen nhìn thấy Lăng Trường Dạ, cuối cùng cũng hoàn hồn, anh ta há miệng định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, nói: "Tôi cũng không biết, tôi tỉnh dậy thì thấy Diêm Tuyền đã bị treo trên nóc nhà rồi, cậu ta đã chết."
"Cả đêm anh không nghe thấy động tĩnh gì sao?" Lăng Trường Dạ hỏi.
"Không, không hề! Diêm Tuyền chết rất đột ngột! Trò chơi này quá tà môn, quá tà môn..." Anh ta không ngừng lẩm bẩm: "Quá tà môn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Quả thật tà môn, bọn họ vừa mới vào trò chơi, đêm đầu tiên đã có người chết thảm nhưng lại không hề có chút động tĩnh nào.
Bọn họ đặt Diêm Tuyền xuống.
Khương Ỷ Đồng nói: "Dải lụa đỏ này trông quen quen."
"Rất giống dải lụa treo trên cửa nhà cô dâu tối hôm qua! Có phải tối qua Diêm Tuyền nói chuyện quá lớn tiếng, ảnh hưởng đến việc khóc của nhà cô dâu hay không? Tôi nhớ tối qua toàn bộ hòn đảo đều rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, chỉ có mình Diêm Tuyền là nói chuyện lớn tiếng, còn mắng chửi bậy bạ nữa."
"Có khả năng, dù sao thì hôn lễ ở đây rất, ừm, kỳ lạ, hôn nhân đặc sắc như vậy, có thể chính là mấu chốt của trò chơi này? Tối qua ông lão kia nói chúng ta còn phải chúc phúc, có lẽ chúng ta không thể ảnh hưởng đến hôn lễ."
Mấy người chơi mới xúm lại bàn tán.
Hạ Bạch, Lăng Trường Dạ và Người Thông Linh đều không nói gì.
Nếu vào trò chơi nhiều hơn một chút, có lẽ họ sẽ biết kiểu chết nhanh như vậy, chắc chắn không phải vì vi phạm quy tắc trò chơi, hay bị ai đó trong trò chơi trả thù, mà là một kiểu chết được Trung tâm giao lưu của người chơi gọi là "Nội phạt".
Nội phạt là một kiểu chết rất phổ biến trong trò chơi, điển hình nhất là ở phó bản thôn Ngũ Cô, người chơi chết vì những chuyện đã làm trước khi vào trò chơi, những chuyện sẽ khiến họ bị nguyền rủa.
Lời nguyền từ quá khứ, có thể là vài tháng, vài năm, hoặc thậm chí là mấy chục năm trước, đã ứng nghiệm trong trò chơi.
Mở rộng phạm vi ra, Rạp chiếu phim Hài Hòa cũng có thể được tính là một dạng, thậm chí là Học viện Y Hòa Bình, tất cả các cái chết đều có liên quan đến trải nghiệm cuộc sống của một người nào đó.
Đây là kiểu chết mà trò chơi rất thích thiết kế, có vẻ như nó rất thích nghiên cứu con người.
Đương nhiên không phải bất kỳ trải nghiệm nào cũng sẽ trở thành điểm kích hoạt cái chết trong trò chơi, mà nó phải phù hợp với câu chuyện của nhân vật chính trong trò chơi.
Nhưng hiện tại bọn họ còn chưa biết nhân vật chính là ai, trước mắt chỉ biết được tập tục hôn lễ khóc gả trên hòn đảo này.
Hạ Bạch hỏi ba người đi cùng Diêm Tuyền: "Trước đây Diêm Tuyền có làm chuyện xấu gì liên quan đến hôn lễ không?"
"Liên quan đến hôn lễ?" Medusa cụp mắt suy tư, suy nghĩ một hồi lâu, không biết là không có hay là do Diêm Tuyền đã làm quá nhiều chuyện xấu: "Hình như là không có?"
Hạ Bạch lại hỏi: "Cách chết này của anh ta, hay là tư thế gì đó? Anh ta có từng hại chết ai theo cách này không?"
Medusa lại suy nghĩ một hồi: "Hình như là không có."
Lăng Trường Dạ luôn là người tìm kiếm manh mối trước: "Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết gì, kiểm tra thi thể của cậu ta trước, xem có tìm được manh mối gì không."
Đây là chuyên môn của Hạ Bạch, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Diêm Tuyền, kiểm tra thi thể: "Anh ta đúng là chết vì mất máu quá nhiều, trên người ngoại trừ vết thương trên cổ ra thì không còn vết thương nào khác, không biết thời gian trong trò chơi có bình thường không, nếu tính theo thời gian thực tế, hẳn là chết vào khoảng hai đến ba giờ sáng."
Ba người chơi của hội Thánh Du đều kinh ngạc nhìn Hạ Bạch, không ngờ bạn gái của Lưu Cường kiêm bạn gái của Phó Hội trưởng lại có năng lực này.
Hạ Bạch: "Vết thương trên cổ anh ta quá mảnh, giống như bị cứa bằng sợi tóc, bình thường một sợi tóc không thể cứa vào da người được."
"Vậy nếu là tóc bất thường thì sao? Tóc của nữ quỷ?" Một người chơi hỏi.
Vừa nhìn thấy cô dâu áo đỏ khóc tối hôm qua, rất khó để không nghĩ đến nữ quỷ, mà đã nghĩ đến nữ quỷ thì không thể không nghĩ đến mái tóc dài.
Hạ Bạch cũng không biết, trước mắt chưa có chứng cứ, không thể tùy tiện phỏng đoán, cũng không thể phủ nhận bất kỳ khả năng nào.
Họ đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài.
Là ông lão tối qua, mặt trời đã mọc, ông ta lại đến tìm bọn họ.
Ban ngày trông ông lão có vẻ bình thường hơn so với ban đêm một chút, nhưng nụ cười của ông ta vẫn khiến người ta rợn người, ông ta cười để lộ hàm răng trắng đã có tuổi: "Hôm nay trên đảo có việc vui, mọi người mau đi giúp đỡ đi, nếu giúp đỡ thì có thể đến nhà họ Lý ăn sáng, nhớ đi tham quan hôn lễ, học hỏi một chút."
Vẫn là người đàn ông mặc áo sơ mi đen tên Phương Hiểu Phong trả lời ông lão: "Vâng, chúng tôi đi ngay."
Anh ta đã lấy lại bình tĩnh sau cái chết của bạn cùng phòng, không quên hỏi: "Chúng tôi phải học hỏi gì ạ?"
Ông lão nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái: "Các cô cậu còn không biết phải học gì sao? Học cách chuộc tội đấy."
Mấy người khó hiểu, ông lão đi trước: "Tôi đi trước, các cô cậu thu dọn đồ đạc rồi đi qua nhé."
Sau khi ông lão rời đi, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cũng trở về phòng để rửa mặt, Người Thông Linh nhìn thoáng qua thi thể Diêm Tuyền rồi cũng rời đi.
Phương Hiểu Phong, Medusa và một người chơi nữ khác trong nhóm tên là Dụ Nhân cùng nhau khiêng thi thể Diêm Tuyền ra ngoài.
Ba người đều mang vẻ mặt nặng nề, những người chơi khác vội vàng tránh đường cho họ, không ai dám ho he nửa lời.
Ba người khiêng thi thể Diêm Tuyền đến phía sau nhà rong biển, dù sao cũng là bạn bè một thời, bọn họ đào hố chôn cất hắn.