"Từ lời nói và việc làm của bốn người hội Thánh Du, trên người bọn họ hẳn là có rất nhiều tội nghiệt, so với người chơi mới vào trò chơi, người chơi vẫn luôn sống trong hòa bình thế giới thì tội nghiệt nhiều hơn nhiều, cho nên cho dù tất cả mọi người không hoàn toàn sám hối tội nghiệt của mình, bọn họ cũng bị trừng phạt trước, cái này không sai." Hạ Bạch nói.
Lăng Trường Dạ tiếp lời của cậu: "Nhưng cái chết của bọn họ không hề trôi chảy như vậy. Nếu chủ đề của trò chơi này là chuộc tội, chứ không phải trừng phạt thì nên cho chúng ta cơ hội chuộc tội trước, khi chúng ta không nghiêm túc chuộc tội, lại giáng trừng phạt tử vong. Nếu Phương Hiểu Phong là như vậy, vì không thật sự sám hối, cho nên mới bị trừng phạt tử vong, vậy thì Diêm Tuyền không đúng, anh ta vừa mới vào trò chơi tối ngày đầu tiên, còn chưa bắt đầu chuộc tội đã chết."
Hạ Bạch gật đầu.
Cậu nói: "Nếu thật sự là cô dâu ma trả thù, giống như đội trưởng nói trước đó, chuộc tội chỉ là tẩy não, cô dâu cũng là người bị hại chuộc tội. Cô ta bị tín ngưỡng lôi cuốn chuộc tội hại chết, cách chết giống với Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong, là chết do mất máu. Cho nên cô ta trả thù người từng dùng phương pháp này để hại người trên đảo, mỗi đêm một người."
"Suy luận này hiện tại không có lỗ hổng." Lăng Trường Dạ nói: "Nhìn xa một chút, có bao nhiêu người chơi dùng phương pháp này hại người chứ? Sau khi Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong chết, mỗi đêm cô ta hại ai?"
Hạ Bạch: "Mất máu là cách chết của cô ta, khi còn sống cô ta có thể còn nhận được những tổn thương khác như buôn bán người, cầm tù, vu oan hãm hại các loại, khả năng còn có người chơi khác cũng làm loại chuyện này, sẽ bị trừng phạt theo thứ tự."
Trước mắt Lăng Trường Dạ không có cách nào phủ nhận suy đoán này của Hạ Bạch, anh nói: "Chúng ta kiểm tra trước một chút."
Hai người thả chậm bước chân, chờ mấy đợt người phía sau đuổi theo.
"Có một điểm rất quan trọng đối với trò chơi qua cửa, chúng ta cần xác nhận một chút." Lăng Trường Dạ trực tiếp hỏi Medusa: "Có phải trước kia Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong đã từng rút máu của người khác, hoặc gián tiếp khiến cho người khác bị mất máu đến chết không?"
Những người khác nghe được Lăng Trường Dạ hỏi như vậy, đều tập trung vào Medusa.
Medusa vốn dĩ không dám cãi lời Phó hội trưởng, Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong liên tiếp tử vong, lại khiến cô ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, phát hiện nguy hiểm đang tới gần mình, Lăng Trường Dạ hỏi, cô ta lập tức nói, "Có, bọn họ quả thật đã từng rút máu người khác."
Để người ta mất máu chết từ từ là phương pháp trừng phạt rất thú vị, có thể thưởng thức đủ sự sợ hãi của đối phương, cùng một loạt hành vi sinh ra bởi sợ hãi, bọn họ quả thật làm không ít lần.
Quả nhiên.
Lăng Trường Dạ lại hỏi Medusa và Dụ Nhân: "Còn hai người thì sao?"
"Từng làm."
"Đã tham gia."
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, bọn họ vì tổ hợp kỹ năng của bốn người mà luôn thuận buồm xuôi gió, muốn làm gì thì làm ở trong trò chơi và trong hiện thực, lấy danh nghĩa hội Thánh Du thay trò chơi sàng lọc con người, hại không ít người.
Không ngờ rằng, báo ứng của bọn họ lại đến như vậy.
Không ngờ rằng, báo ứng của bọn họ lại đến từ trò chơi.
Bọn họ không phải là tín đồ của trò chơi sao? Tại sao trò chơi lại đối xử với bọn họ như vậy?
Hai người đều nhìn Lăng Trường Dạ, không biết là đang hy vọng anh có thể giúp họ, hay là hy vọng anh có thể giúp họ giải thích nghi hoặc.
Lăng Trường Dạ chỉ nói: "Tối nay hai người cẩn thận một chút."
Người Thông Linh đứng bên cạnh bọn họ có chút nghi hoặc.
Theo ông ta được biết thì bốn người trẻ tuổi của hội Thánh Du này đều xem trời bằng vung, ngoại trừ còn nghe lời một chút khi ở trước mặt mấy người chơi có lòng dạ độc ác của hội Thánh Du, cho dù là đối với Trưởng phòng, Cục trưởng của Cục quản lý trò chơi thì cũng sẽ không có thái độ gì tốt.
Sao họ lại nghe lời Lăng Trường Dạ như vậy?
Chẳng lẽ là bị cái chết của Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong dọa sợ, đồng thời nhận ra thân phận của Lăng Trường Dạ?
Lăng Trường Dạ đúng là trong ba người bọn họ, chỉ ngụy trang khuôn mặt, thân thể và quần áo vẫn là của anh, rất có thể bị nhận ra.
Vô dụng!
Người Thông Linh mắng thầm hai người một câu, có một sự phẫn nộ vì bị phản bội.
Lăng Trường Dạ nói: "Tôi không biết lát nữa chúng ta phải chuộc tội thế nào, chỉ hy vọng mọi người lúc rảnh rỗi hỏi thăm một chút, trên đảo Lam Trà có người nào bị rút máu mà chết hay không, người này có thể là nhân vật mấu chốt, hỏi thăm thêm một chút tình hình của người này, nhất là những tổn thương đã phải chịu."
Những người chơi mới ai nấy đều gật đầu, biểu thị sẽ tích cực phối hợp.
Áo sơ mi hoa vừa uy hiếp vừa chế nhạo như vậy, cho dù bọn họ phối hợp cũng không cam lòng tình nguyện, giống như vị đại lão này, nghiêm túc dẫn dắt bọn họ phá trò chơi, sao bọn họ có thể không nghiêm túc phối hợp.
Lăng Trường Dạ nhìn Dụ Nhân: "Đặc biệt là Dụ Nhân, kỹ năng của cô là mê hoặc, rất thích hợp để hỏi thăm tin tức, hãy phát huy ưu thế kỹ năng của mình, hỏi thăm nhiều một chút, chúng ta sớm ngày tìm ra chân tướng, có thể giảm bớt được một người chết."
Anh mở miệng nói ra kỹ năng của Dụ Nhân, vốn dĩ Dụ Nhân và Medusa không nghi ngờ anh, càng thêm tin tưởng anh chính là Phó hội trưởng - Người Thông Linh, vội vàng đồng ý.
Người Thông Linh tức giận nhìn thoáng qua hai người chơi nữ vô dụng, lại phẫn nộ nhìn về phía Lăng Trường Dạ.
Ông ta nói cho anh biết kỹ năng của bốn người, không phải để sai khiến cấp dưới của ông ta!
Hạ Bạch nhìn thấy hết: "..."
Hiện tại cậu không cảm thấy kỹ năng của Người Thông Linh là bản nâng cấp của Tỉnh Duyên nữa, nếu là kỹ năng của Tỉnh Duyên, bây giờ nghe suy nghĩ của Medusa và Dụ Nhân, hẳn là có thể phát hiện chân tướng rồi.
Dụ Nhân lại hỏi: "Chúng ta có cần phải đến phòng sám hối, thật sự sám hối tội nghiệt trên người một lần nữa không?"
Lăng Trường Dạ tiếp tục đi về phía trước, "Nếu có cơ hội, mọi người có thể thử xem."
Họ vội vàng chạy tới đảo Bắc.
Ngày đầu tiên chuộc tội, cô Bạch không để bọn họ làm gì khác, chỉ để bọn họ tiến hành cải tạo lao động.
Chặt cây, hái quả, thu lương thực, may vá quần áo, xây nhà... còn nhiều loại hơn so với cải tạo lao động trong tù.
Giữa trưa còn chưa có cơm ăn.
Buổi sáng chưa ăn cơm, đến buổi chiều đã mệt mỏi đến mức sắp ngất xỉu.
Hạ Bạch càng cảm thấy Lăng Trường Dạ nói rất đúng, chuộc tội chính là tẩy não, bọn họ dùng phương pháp này để khiến họ phải trả giá, từ đó kiếm lời.
Những người chơi mới khác lại cảm thấy vẫn ổn, quả thật là sắp chết đói, nhưng dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ càng sợ những chuyện thần bí hơn.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn, cô Bạch cũng không gọi bọn họ đến phòng sám hối, Medusa và Dụ Nhân có chút ngồi không yên, hai người họ chủ động tìm cô Bạch nói muốn đi sám hối.
Họ sợ không thật sự sám hối, nói ra tội lỗi mình đã gây ra, nhất là có liên quan đến việc rút máu giết người, hai người bọn họ cũng sẽ chết vào đêm nay.
Không ngờ, cô Bạch ngày hôm qua còn để bọn họ sám hối nhiều hơn, trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị như nhìn thấu bọn họ, "Sốt ruột rồi à? Hôm qua sao không nghiêm túc sám hối? Bây giờ không được, có người khác muốn đi sám hối, thời gian sám hối lần tiếp theo của các ngươi là chiều ngày kia."
Ngày kia?
Còn phải trải qua hai đêm, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch.
Cải tạo mãi đến tối, bọn họ mới có được bánh bao và dưa muối ít ỏi, mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Những người nghỉ dưỡng ở khách sạn Lam Trà đều là người có tiền, rất nhiều người chưa từng làm việc nặng nhọc, lúc vừa kết thúc, đã không còn sức lực đi về, bọn họ bèn ngồi ở cửa, gặm bánh bao khô cứng, nghỉ ngơi một lát.
Medusa và Dụ Nhân hoang mang lo sợ tìm Lăng Trường Dạ, hỏi anh bây giờ nên làm gì.
"Hai người đi vào trong thôn tìm xem có tượng thần Bạch Hải Tiên không, đến trước mặt tượng thần khác sám hối thử xem?" Lăng Trường Dạ nói: "Tôi cũng nghĩ không ra cách nào khác, điều tôi có thể làm chính là tối nay chuyển đến phòng của Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong, ở ngay sát vách hai người, nếu hai người xảy ra chuyện, có thể giúp thì tôi sẽ giúp."
Hai người an tâm hơn rất nhiều, khi thật sự gặp phải nguy hiểm, bọn họ mới biết, Phó hội trưởng thật sự là người có thể dựa vào, lúc trước bọn họ thật sự quá phản nghịch.
Lăng Trường Dạ nói: "Khi gặp chuyện sợ nhất là hốt hoảng, đừng vội, nhân lúc đi tìm tượng thần, hai người vừa vặn có thể hỏi thăm thông tin từ dân làng một chút."
Dưới ánh mắt u ám của Người Thông Linh, hai người ngoan ngoãn gật đầu, lập tức muốn đi.
Có một người chơi đứng dậy, nói: "Tôi có thể đi tìm cùng hai người không? Thêm một người thì thêm một phần sức."
Lần lượt có người chơi khác đứng lên.
Mặc dù không ai nói rõ, nhưng mọi người đều biết, mấy người này đều là những người hôm qua không thật sự sám hối, ít nhất là có giấu giếm tội lỗi của mình, sau khi nhìn thấy Phương Hiểu Phong chết thì đều sợ hãi, sợ đêm nay người chết là mình, muốn sám hối thêm lần nữa.
Người đi cũng khá đông, bao gồm cả lão Dương, hôm qua ông thật sự chỉ sám hối chuyện con gái, con người không phải thánh nhân, sống đến năm mươi tuổi, có những lỗi lầm khác là chuyện rất bình thường.
Điều Hạ Bạch không ngờ tới chính là, Người Thông Linh vậy mà không đi.
"Chú không đi hả?" Hạ Bạch hỏi.
Người Thông Linh: "Tại sao tôi phải đi?"
Hạ Bạch: "Chú nhất định có tội ác giấu kín."
Người Thông Linh cười lạnh, "Cậu nói thử xem, tôi còn có thể làm gì?"
Hạ Bạch buột miệng nói: "Trộm xác nè, mượn danh nghĩa Hội trưởng để thành lập một hội tội ác nè, quả thực tội chồng chất luôn."
Người Thông Linh: "..."
Hạ Bạch nhìn thoáng qua Lăng Trường Dạ, thấy anh đang nhìn một người chuộc tội ở cửa ra vào, chắc là đang thông linh với người kia, buổi trưa cậu thấy anh nhìn chằm chằm cô Bạch rất lâu, chắc là đang thông linh với cô Bạch.
Thông linh rất tiêu hao tinh lực, anh vừa mới học được kỹ năng này, một ngày thông linh không quá năm người, tối hôm qua Hạ Bạch đã bàn bạc với anh, ban ngày anh thông linh với người của thế giới trò chơi, buổi tối lại thông linh cho cậu, không biết hôm nay anh có phát hiện ra gì không.
Hạ Bạch hỏi Người Thông Linh: "Chắc hẳn chú đã thông linh với cô Bạch rồi nhỉ? Có phát hiện ra gì không?"
Người Thông Linh không quay đầu lại, đi về phía căn nhà tảo biển, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Gần đó không có ai khác, Hạ Bạch nói với bố mẹ: "Ông chú này là một kẻ xấu, còn xấu xa hơn cả Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong, bố mẹ xem, ông chú này còn ích kỷ như vậy, có manh mối cũng không chia sẻ."
Người Thông Linh vừa định xoay người, chợt nghe Khương Ỷ Đồng hơi nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch, con không thể nói người khác như vậy. Mẹ cảm thấy anh ta chắc hẳn không xấu xa như hai người kia, nếu anh ta thật sự xấu như vậy, sao người đầu tiên bị trừng phạt lại không phải là anh ta?"
Người Thông Linh nghe thấy có người dạy dỗ Hạ Bạch, còn nói giúp mình, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Anh ta cười xoay người, "Bạn nhỏ nghe thấy chưa? Phải nghe lời mẹ nhiều hơn đấy."
Hạ Bạch ngơ ngác: "Vâng."
Người Thông Linh lại nhìn cậu thêm một cái, im lặng vài giây, nói: "Tôi đâu phải loại người ích kỷ như vậy, không phải là muốn biết tôi nhìn thấy gì từ chỗ cô Bạch sao?"
"Tôi thông linh với cô Bạch hai lần." Người Thông Linh nói: "Đúng là nhìn thấy được một số chuyện thú vị."