Lăng Trường Dạ dời tầm mắt khỏi người cô ta, chuyển qua trên người Medusa.
Medusa kỳ thật không nghe ngóng được tin tức gì, dưới ánh mắt chăm chú của Dụ Nhân, cô ta lại không thể không nói gì, vì thế cô ta nói tin tức duy nhất mà cô ta nghe được, có thể không có tác dụng gì, "Ngày hôm qua kết hôn, chú rể không chỉ già, còn có một đứa con trai."
"Có thể bọn họ cãi nhau, đêm qua tôi nghe được cô dâu kia khóc nói với chú rể, bảo chú rể tin cô ấy, cô ấy nhất định sẽ coi con trai chú rể là con ruột."
Dụ Nhân che miệng cười một tiếng, nhìn thoáng qua Lăng Trường Dạ rồi mới nói: "Tin tức này có tác dụng gì, chị thật là, tới giờ cũng không nghe ngóng được tin tức gì."
Rắn dài trên đầu Medusa dựng thẳng lên: "Cô câm miệng đi! Cô không trà xanh hai câu thì sẽ chết sao!"
Dụ Nhân ấm ức cúi đầu, "Có phải là tôi làm cái gì hay nói cái gì, chị đều sẽ nói tôi là trà xanh hay không."
"..."
Lăng Trường Dạ nhìn về phía Người Thông Linh.
Người Thông Linh: "..."
Nhìn ông ta làm gì!
Lăng Trường Dạ lại hỏi những người khác, "Mọi người nghe được tin tức gì không?"
Một người đàn ông bụng bia giơ tay: "Tôi đi hỏi thăm cư dân trên đảo xem nơi nào có tượng thần, một bà chị nhiệt tình dẫn tôi đi. Trên đường bà chị nói với tôi, bảo tôi sám hối thật tốt, chuộc tội cho tốt. Tôi thấy chị ấy dễ nói chuyện, nên liền giả vờ nghi ngờ hỏi chị ấy, chuộc tội thật sự có tác dụng sao."
"Bà chị nói có, chị ấy chính là bởi vì chuộc tội thật tốt, hiện tại được Bạch Hải Tiên bảo vệ, sống rất thỏa mãn."
Anh ta yếu ớt bày tỏ suy nghĩ của mình: "Trước đây tôi cứ tưởng rằng chuộc tội là làm bừa, nhưng bây giờ tôi cảm thấy trò chơi này đúng là chủ đề chuộc tội. Chúng ta đến đảo này chính là để chuộc tội, thành kính chuộc tội thì có thể sống thật tốt, không chuộc tội cho tốt thì sẽ chết."
Lăng Trường Dạ hỏi: "Anh có hỏi qua bà chị kia có phải là dân bản địa của đảo Lam Trà hay không?"
"Không có." Người đàn ông bụng bia hỏi: "Cái này có liên quan gì sao?"
Dụ Nhân thay Lăng Trường Dạ giải thích, "Có thể dân bản xứ của đảo Lam Trà đều sống rất tốt, những việc chúng ta làm hôm nay không phải là làm cho bọn họ sao? Người bên ngoài bị lừa đến chính là phục vụ cho bọn họ, cống hiến cho bọn họ, bọn họ đương nhiên là sống tốt rồi."
Người đàn ông bụng bia bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi biết chị ấy ở nơi nào, ngày mai tôi lại đi hỏi thăm chị ấy một chút."
Một người phụ nữ ôn hòa nói: "Tôi không nghe được gì ở trong thôn, lúc ở đảo Bắc nói chuyện với một cụ già có tuổi, phát hiện bà ấy vô cùng tin tưởng cô Bạch, coi bà ấy là nửa Bồ Tát, tôi chỉ nghi ngờ một câu, bà ấy liền không để ý tới tôi."
Hạ Bạch nói: "Lúc tôi nói chuyện với một cậu bé, cũng có cảm giác như vậy."
Ban ngày Hạ Bạch được phân công đi hái dừa, đi cùng cậu có một cậu bé thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi, gầy như que củi, leo cây như khỉ, làm việc đặc biệt ra sức.
Cậu nói với cậu bé kia: "Em ra sức làm việc cho cô Bạch của em như vậy, bà ấy còn không cho em ăn sao? Gầy thành như vậy."
Cậu bé kia lập tức cầm quả dừa trong tay ném về phía cậu, nếu như không phải cậu tránh kịp thời, có lẽ đã bị quả dừa khí thế hung hăng nện xuống đầu rồi.
Lúc ấy ánh mắt cậu bé kia nhìn cậu để lại cho cậu ấn tượng rất sâu, lạnh như băng, lại chứa đầy phẫn nộ cùng thù hận.
Medusa nói: "Rất bình thường, nhìn dáng vẻ bọn họ hô hào muốn chuộc tội trước nay chưa từng có trên thao trường là biết bọn họ bị tẩy não thành công tới mức nào, trong mắt bọn họ, cô Bạch là chúa cứu thế."
Những người khác cũng nói một số tin tức mình nghe được, có người hỏi thăm được nơi này còn có một người phụ nữ kết hôn không bao lâu liền chết, có người hỏi thăm được chỗ ở của cô Bạch trong thôn, những nơi khác đều là chút ít tạp nham, trước mắt thoạt nhìn không có tác dụng gì.
Sau khi nói xong thì trời đã khuya, những người chơi mệt mỏi cả ngày đều trở về nhà lá trên biển.
Sau khi vào nhà lá số 12, Dụ Nhân đi đến bên cạnh Hạ Bạch, cẩn thận từng li từng tí nói: "Chị à, chị đừng để ý nha, vừa rồi em thấy bạn trai của chị không có ý gì khác đâu."
Hạ Bạch: "Hả?"
Dụ Nhân: "Em cố ý tới nói với chị một tiếng, sợ chị suy nghĩ nhiều."
"..."
Dụ Nhân lại nói: "Em chỉ muốn phối hợp mọi người mau chóng qua trò chơi, mọi người muốn em làm gì cũng được."
Hạ Bạch nhìn Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ tới gần một chút.
"Thật sao?" Hạ Bạch nháy mắt mấy cái: "Vậy nếu tương lai cô chết rồi, có thể cho chúng tôi thi thể của cô không?"
"..."
Dụ Nhân lập tức nghĩ đến trong phòng sám hối, chị gái này sám hối cái gì, cô ta thích thi thể.
Cô ta chính là vì sở thích đặc biệt này, mới liên tiếp khiến hai vị đại lão của hội Thánh Du thích mình sao?
Quả nhiên tâm lý của mấy người đàn ông trong trò chơi đều xảy ra vấn đề, thật là b.iến th.ái.
Lăng Trường Dạ nhìn về phía cô ta, có ý thay bạn gái ra mặt.
Thật ra chết cũng đã chết rồi, thi thể thế nào thì cô ta cũng không để ý nhiều như vậy, bị trò chơi cuốn đi, còn không bằng cho cô nàng này, nói không chừng cô ta vì thích thi thể còn mang mình ra ngoài, còn có thể đối xử tốt với thi thể của mình nữa.
Nhưng Dụ Nhân sợ đây là một loại kỹ năng thỏa thuận nào đó của Hạ Bạch, nếu cô ta đồng ý, với sự cưng chiều của vị đại lão này, có thể vì sớm đạt được thi thể của cô ta mà ra tay với cô ấy hay không?
Nhưng cô ta cũng không thể trực tiếp từ chối, chọc Phó hội trưởng không vui, nhất là ở đêm nay lúc nguy hiểm như vậy, nếu như bọn họ thật sự gặp nạn, còn trông cậy Phó hội trưởng có thể cứu bọn họ.
Nghĩ nghĩ, Dụ Nhân có sáng kiến.
"Nếu như cái chết của em không liên quan gì đến chị, em đương nhiên sẽ đồng ý giao thi thể của mình cho người yêu thi thể như chị."
Hạ Bạch: "Cô đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy, tôi chưa bao giờ chủ động giết người chơi."
Nói xong, cậu lại nhìn về phía Medusa.
Nói thật, cậu có chút thèm kỹ năng của Medusa, có chút ngầu.
Medusa: "..."
Trước đó đã có câu trả lời chính xác, cô ta trực tiếp chép lại. Dụ Nhân cũng chỉ có chút tác dụng này.
Tâm trạng Hạ Bạch rất tốt mà nói với Dụ Nhân: "Không có việc gì, cô có thể nói nhiều với anh ấy, nhất là sau khi rời khỏi trò chơi, cô đừng nhìn dáng vẻ bình thường của anh ấy rất lạnh lùng, kỳ thật rất cô đơn đấy."
Bằng không cũng sẽ không đoán mò lời Hội trưởng như thees.
Dụ Nhân vui vẻ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, cho nên cô liền thừa dịp vắng mà vào sao? Người đàn ông khi cô đơn quả nhiên ai đến cũng không từ chối.
Lăng Trường Dạ: "..."
Sau khi nói đơn giản mấy câu, bọn họ đều trở về phòng mình đi ngủ.
Hạ Bạch hỏi Lăng Trường Dạ: "Đêm nay chúng ta phải chú ý một chút không? Có cần thay phiên gác đêm hay không?"
Lăng Trường Dạ không đồng ý lắm, "Hôm nay đã mệt lắm rồi, nếu đêm nay không ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại phải cải tạo lao động cả ngày thì làm sao đây? Nếu là nội phạt, cho dù chúng ta phát hiện kịp thời cũng không cứu được."
Tốt lắm, không hổ là đội trưởng đội Công Kiên thấy chết không cứu, thường xuyên bị mắng.
Hạ Bạch: "Vậy chúng ta đi ngủ, nhưng chú ý một chút. Nếu như vẫn là nhiều máu như hai lần trước, em hẳn là có thể ngửi thấy, em khá mẫn cảm với mùi máu tanh."
Lăng Trường Dạ: "Anh cũng vậy."
Nếu đã như vậy, bọn họ sẽ ngủ như bình thường.
Hạ Bạch quả thật giấu chuyện này ở trong lòng, trong lòng có chuyện, ngủ không được sâu, nửa chừng còn tỉnh lại một lần.
Không ngửi thấy mùi máu tanh, lúc cậu đang muốn ngủ, nghe được một chút động tĩnh rất nhỏ.
Cậu rón rén đi ra cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa, thấy lão Dương đi ra từ phòng đối diện, ngồi dựa vào ghế sô pha, ngửa đầu nhìn chằm chằm nóc nhà không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Bạch đứng ở nơi đó nhìn một hồi, cầm một chai nước lặng lẽ đi đến bên cạnh lão Dương, đưa cho ông.
Lão Dương nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
Hạ Bạch ngồi xuống bên cạnh ông, thấp giọng hỏi ông: "Lão Dương, sao chú lại thức dậy ạ?"
"Trước đó tôi đã nói với bố mẹ cậu là thay phiên gác đêm, giờ này là tôi gác đêm." Lão Dương nói.
Hạ Bạch: "Chúng cháu ở chỗ này, chú không tuân thủ cũng được."
"Tôi biết, tôi cũng biết người gặp nguy hiểm đêm nay chắc hẳn không phải là chúng ta, tôi ngủ, không ngủ ngon giấc được, cứ mơ thấy ác mộng." Lão Dương nói: "Hạ Bạch, tôi mơ thấy con gái của tôi."
Hạ Bạch sững sờ, im lặng không nói chuyện.
Lão Dương nhìn về phía cậu, nhẹ giọng nói với cậu: "Hạ Bạch, có chuyện tôi không nói với cậu, cũng không nói với người khác, chính là khi tôi nhìn thấy cậu ở Cục cảnh sát thì đã muốn giúp cậu, còn có một nguyên nhân, đó là tôi không có cách nào từ chối được."
Sợ làm phiền người khác ngủ, lão Dương đè giọng đặc biệt thấp, ban đêm lại có vẻ rất dịu dàng, hoàn toàn không giống với lúc mắng cậu.
Ánh mắt ông nhìn cậu cũng rất dịu dàng, còn dịu dàng hơn so với lúc ông cho con mèo hoang kia ăn ở ngoài nhà hàng, "Đôi mắt của cậu rất giống với con gái của tôi, giống như, đều là đôi mắt hạnh tròn, rất đẹp."
Nhìn dáng vẻ này của ông, trong lòng Hạ Bạch có chút chua xót, cậu cảm thấy lão Dương không phải ác liệt như ông sám hối trong phòng.
Ông như vậy, còn không bằng lúc mới gặp trung khí mười phần mắng chửi người như vậy.
Lão Dương là người đầu tiên biểu hiện ý tốt với cậu khi Hạ Bạch vừa nhìn thấy cánh cửa của trò chơi, bởi vì ông, còn có Hoa Hạo Minh ở phía sau, Hạ Bạch rất có thiện cảm với Cục quản lý trò chơi, ngay từ đầu đã không cảm thấy kh.ủng bố và tuyệt vọng đối với trò chơi.
Vừa rồi ở trong phòng, cậu đã nhìn thấy nỗi buồn trên người lão Dương, cậu muốn đến an ủi lão Dương, nhưng lại không biết an ủi thế nào.
Biết lão Dương đại khái đang nhớ con gái, cậu liền nói: "Chú Dương, chú nói với cháu về con gái của chú nhé? Mắt cô ấy cũng giống như cháu, nơi khác thì sao? Có đẹp bằng cháu không ạ?’’