Hạ Bạch kinh ngạc: "Cho nên cô Bạch từng có con sao?"
"Đúng rồi." Lăng Trường Dạ nói: "Chỉ là không biết đứa bé này có còn sống hay không."
Hai người đồng thời ý thức được, đứa bé này hẳn là rất quan trọng.
Hạ Bạch nói: "Tối hôm qua có người chơi nghe ngóng được chỗ ở của cô Bạch trong thôn làng, nhà tảo biển số 69, chúng ta có thể đi qua xem trước một chút."
Lăng Trường Dạ gật đầu, vừa vặn tiện đường, hai người nói xong thì tiếp tục đi về phía trước.
Khi họ thảo luận về đứa trẻ này, nhìn thấy cô dâu đã khóc gả vào ngày vừa mới đến ấy, cô đang nắm tay một cậu bé đi về nhà.
Chắc là cô đưa con ra ngoài chơi, cậu bé ôm một thau nước nhỏ, bên trong chứa mấy bông hoa dại màu vàng trắng, bên trong còn có nước, lắc lư theo bước đi của cậu bé, văng ra một chút văng vào mặt cậu bé.
Cô dâu ngồi xổm xuống, lấy ra một cái khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho cậu bé.
Cậu bé nhắm mắt lại, không chỉ không kháng cự, còn rất vui vẻ, mà cô, không biết có phải bởi vì bóng đêm hay không, vẻ mặt vậy mà rất dịu dàng, cũng rất vui vẻ.
Hạ Bạch thấp giọng nói: "Chị ấy thật sự đối xử tốt với con trai của chồng giống như lời của mình nói, là đang nghiêm túc chuộc tội sao?"
Có thể là cậu vừa tiếp xúc với tình thương của mẹ, rất nhạy cảm, cảm thấy cô dâu này có tình thương của mẹ với con trai.
Lăng Trường Dạ nhìn bọn họ một hồi, nói: "Có lẽ."
Hai người không làm phiền bọn họ, nhỏ giọng đi về nơi ở của cô Bạch.
Chỗ ở của cô Bạch nhìn qua cũng không có gì khác những cư dân trên đảo khác,, là một căn nhà rong biển rất bình thường, trong phòng không có ánh đèn, cô Bạch hẳn là ở đảo Bắc còn chưa trở về.
Lăng Trường Dạ thuần thục mở cửa sổ ra, hai người nhanh chóng nhìn lướt qua mấy gian phòng, chỉ thấy tượng thần Bạch Hải Tiên, không thấy có con và những người khác, nhà rong biển yên tĩnh, giống như là nhà hoang đã lâu không có người ở.
Nhiệm vụ tối nay của họ là đến chỗ anh thuyền trưởng hỏi thăm Lục Không, nếu đi trễ có thể nhà bọn họ có người già ngủ sớm, hai người không lãng phí thời gian ở chỗ này, vội vàng nhìn thoáng qua liền đi.
Anh thuyền trưởng kia ở cách chỗ ở của cô Bạch không xa, khi hai người chạy tới, trong nhà rong biển vẫn còn sáng đèn.
Lăng Trường Dạ vừa định gõ cửa, Hạ Bạch đi trước anh một bước, sau khi người bên trong mở cửa thì nghi hoặc nhìn bọn họ: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Bạch đưa tay, trên tay là một cái khóa vàng nhỏ.
Lăng Trường Dạ: "..."
Năng lực tiền bạc đã bị cậu học được rồi.
Lúc ở chung cư Đế Hào, Hạ Bạch ở trước mặt Lăng Trường Dạ cứ giống như một vị hòa thượng khổ hạnh kết hợp cùng với ăn mày, cậu cảm nhận được sâu sắc uy lực không gian kho báu của Lăng Trường Dạ, sau khi trở về nghĩ nghĩ, mình có hơi nghèo bần há há.
Vì vậy cậu cũng dùng số tích phân trò chơi chỉ kiếm được chứ không tiêu, mua một đạo cụ không gian ở trong Trung tâm thương mại trò chơi, chứa một ít khoai tây đồ ăn vặt, đậu vàng sợi vàng, đồ dùng sinh hoạt ở bên trong.
Hiện tại, rốt cục có thể dùng ở trước mặt Lăng Trường Dạ.
"Ôi cha!" Ông anh vui vẻ mở cửa cho bọn họ: "Là muốn mua thuyền sao?"
"Tôi nói trước với các anh nhé." Ông anh để bọn họ vào, nhưng trước tiên nói rõ, "Các anh đừng nghĩ đến việc mua thuyền bỏ chạy, thuyền này của tôi, chỉ có thể bắt cá xung quanh đảo đảo Lam Trà, muốn rời khỏi là không có khả năng đâu."
Xem ra anh ta hẳn là đã gặp phải chuyện như vậy.
Hạ Bạch đưa khóa vàng nhỏ cho anh ta, không thiếu tiền, "Không mua, chỉ là đến hóng chuyện thôi."
"Ôi!" Ông anh vui vẻ hớn hở nói: "Vậy chị gái tìm đúng người rồi, tôi là Bách Hiểu Sinh ở trên đảo*."
* Bách Hiểu Sinh là tuệ tính của thần trí tuệ Hermes, sinh ra sau khi vị thần này chết đi. (ý của nhân vật là nói cái gì cũng biết.)
Lăng Trường Dạ nói: "Chất giọng của anh... nghe không giống như là người của đảo Lam Trà."
"Nói như thế nào đây." Bách Hiểu Sinh của đảo Lam Trà nói: "Rất lâu trước đây, tôi đúng là không phải người của đảo Lam Trà, nhưng đối với các cô mà nói, tôi đúng là cư dân trên đảo nha! Tôi đã sớm định cư ở đảo Lam Trà, cho nên cũng xem như người địa phương ở trước mặt các cô."
Hạ Bạch không tin lắm nói: "Anh chỉ là người ngoài, còn dám nói anh là Bách Hiểu Sinh của đảo Lam Trà?"
"Đã nói tôi là người địa phương, hiểu rất rõ nơi này, hơn nữa, nếu là người bản địa cũng sẽ không muốn nói chuyện với các cô, bọn họ cũng không thiếu vàng." Ông anh nói.
Hạ Bạch bên A gật đầu, lại hỏi: "Anh sẽ không phải cũng tới nơi này chuộc tội chứ? Ừm, anh ở rể, kết hôn với phụ nữ của đảo Lam Trà, cho nên liền thành người của đảo Lam Trà?"
"..."
"Sao vậy? Không được sao?" Bầu không khí im lặng vài giây, ông anh nâng cằm nói.
Hạ Bạch: "Được."
Ông anh không biết có phải đang cứu vãn tôn nghiêm cho mình hay không, "Cái gì mà ở rể, đều là hư vô thôi, sống tốt không phải là được rồi sao?"
Hạ Bạch cảm thấy lúc này cậu phải nói câu nào ôn hòa hơn một chút, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng: "Ông anh sống rất thông suốt."
Lăng Trường Dạ một hồi lâu không nói chuyện, hẳn là đang thông linh, Hạ Bạch nói nhiều một chút, để lực chú ý của ông anh luôn ở trên người cậu.
"Lúc anh ở rể có phải khóc không?"
"Không gạt cô, phải khóc."
"..."
"Khóc gả là tập tục truyền thống của đảo Lam Trà, tôi ở rể, vợ tôi không cần rời nhà để khóc, nhưng trên đảo Lam Trà, khi kết hôn mà không có tiếng khóc thì rất kỳ quái, giống như điềm xấu vậy." Ông anh ra vẻ anh dũng hy sinh, "Cho nên, chỉ có thể là tôi khóc thôi."
Thì ra khóc gả là tập tục truyền thống của đảo Lam Trà.
Hạ Bạch nói: "Tôi còn tưởng rằng, khóc gả là trói buộc với chuộc tội, bởi vì là đang chuộc tội, cho nên lúc kết hôn mới phải khóc mãi."
"Cô nói như vậy cũng không sai." Ông anh nói: "Tôi cảm giác có thể chính là như vậy, tôi ở chỗ này mấy năm, cảm thấy đảo Lam Trà có một loại cảm giác phụ nữ trời sinh đã có tội, lập gia đình, hầu hạ chồng và cha mẹ chồng chính là chuộc tội."
"Bọn họ cảm thấy cô Bạch cũng như vậy?" Hạ Bạch hỏi.
Ông anh kỳ quái liếc cậu một cái, không nói lời nào, im lặng kết thúc chủ đề này.
Nếu đã như vậy, Hạ Bạch liền đi thẳng vào vấn đề: "Đừng căng thế, thật ra chúng tôi nghe được bạn của mình nói, nơi của các anh có một người phụ nữ chết ở trên thuyền, muốn đến hóng chuyện tý thôi."
"Ồ, Lục Không à." Ông anh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cái chết của cô ấy quả thật rất có chủ đề."
Ông anh không dẫn bọn họ vào nhà chính, mà là xuyên qua cửa sau, dẫn bọn họ đi ra phía sau chỗ anh ta đóng thuyền.
Ở chỗ này anh ta có thể nói thoải mái, không sợ làm phiền đến vợ.
"Chồng cô ấy vừa mới mua thuyền ở chỗ của tôi, kết quả cô ấy liền cắt cổ tay tự sát ở trên thuyền." Ông anh nói: "Cậu biết có nhà không may mắn, ai cũng không muốn ở nhà của người chết, đối với những cư dân xuống biển bắt cá vẫn luôn tin Hải Tiên của đảo Lam Trà mà nói, thuyền không may mắn vẫn luôn đáng sợ hơn nhà không may mắn."
"Con thuyền kia vừa mua liền không thể dùng, chồng cô ấy tức muốn chết, sau đó còn ném luôn thi thể của cô ấy xuống biển cho cá ăn."
Hạ Bạch nghĩ đến lời bố nói, hỏi anh ta: "Thuyền cũng ném cùng với cô ấy luôn sao?"
"Cô Bạch nói thuyền không may mắn, đối với Bạch Hải Tiên không tốt, cũng bảo anh ta ném đi, nhưng không phải ném cùng cô ấy." Ông anh nói.
Vậy không biết cô ấy có ngồi thuyền rời khỏi nơi này hay không.
"Cô ấy cũng là người bên ngoài à?" Hạ Bạch hỏi.
"Đúng vậy, cô ấy còn tới sớm hơn cả tôi, đáng tiếc không lấy được người tốt." Ông anh xót thương nói: "Tên chồng kia của cô ấy rất thích đánh người, cô ấy bị đánh rất nhiều năm, chết cũng coi như là giải thoát đi."
Hình như là như vậy, những gì ông anh nói với cậu thực ra cũng tương tự với những gì Dụ Nhân đã nói, không có phát hiện mới.
Hạ Bạch không từ bỏ hỏi tiếp: "Cô ấy còn có chuyện gì đặc biệt khác không?"
"Những chuyện khác, chính là bị nhà bọn họ ngược đãi ấy." Ông anh nói: "Nếu nói cô ấy có gì đặc biệt, còn rất văn nghệ? Thường xuyên cầm một tập thơ."
"Đảo Lam Trà là hải táng(an táng trên biển), chính là đặt thi thể người ở trên mộ thuyền, sau đó thả xuống biển, theo gió đi tìm Hải Tiên. Lúc cô ấy còn chưa điên, nói cái này còn rất lãng mạn, giống như trong thơ, cùng với hoa tươi đi về phía biển xa."
Ông anh: "Cơ mà, đây chính là nguyên nhân cô ấy tự sát trên thuyền sao? Đi tìm thơ phương xa của cô ấy sao?"
Có chút liên quan đến những gì bố cậu nói, lúc ấy ông nói có khi nào Lục Không hy vọng chiếc thuyền kia có thể mang cô ấy rời khỏi nơi này, thế nhưng người nhà kia lại trực tiếp ném cô ấy xuống đáy biển cho cá ăn.
Lăng Trường Dạ hỏi: "Cô ấy còn chuyện gì đặc biệt bi thảm không? Người tới hải đảo chuộc tội đều là người sống rất thảm đúng không?"
"Cô ấy không chủ động tới đảo Lam Trà chuộc tội, tôi vừa mới nói, cô ấy tới sớm hơn tôi, hẳn là bị lừa tới." Ông anh nói: "Nếu như cậu hỏi cô ấy trước khi đến hải đảo đã trải qua những gì, tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết, cô ấy hẳn là một người rất có văn hóa, trước đó đại khái không phải là người số khổ."
Hai người đều sững sờ.
Lục Không hẳn là người tới chuộc tội mới đúng, cô ấy vậy mà không phải là người bị giáo lý chuộc tội của Bạch Hải Tiên làm hại thê thảm.
Thấy không còn hỏi ra được gì, Lăng Trường Dạ hỏi: "Nhà cô ấy ở đâu?"
Tuy rằng đám người Người Thông Linh đã đi, bên bọn họ không tìm thấy manh mối mới của Lục Không, không bằng cũng qua bên đó xem một cái.
"Tôi có thể nói cho các cô biết nhà cô ấy ở đâu, ở trong nhà rong biển số 11, nhưng tôi đề nghị các cô không nên đi, không có ai cả." Ông anh nói: "Sau khi Lục Không chết không bao lâu, chồng cô ấy đến chỗ tôi mua một chiếc thuyền mới, ra biển thì chết. Mẹ chồng cô ấy không bao lâu cũng chết luôn."
"Cô Bạch nói trên người cha chồng cô ấy có tội nghiệt, bảo ông ta đến đảo Bắc chuộc tội."
"Nói thêm cho các anh một lời đồn." Ông anh ghé sát vào bọn họ, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe người ra biển ngày đó nói, chồng cô ấy chết ở trên chiếc thuyền kia của Lục Không, lúc ấy anh ta giống như nổi điên gọi tên Lục Không, sau đó nhảy tới chiếc thuyền đã mục nát kia, rồi chìm vào đáy biển cùng với chiếc thuyền."
Hai người rời khỏi nhà ông anh bán thuyền.
Hạ Bạch nói: "Có chút kỳ quái."
Lăng Trường Dạ biết vì sao cậu lại cảm thấy kỳ quái: "Lục Không không phải người hy sinh dưới chế độ chuộc tội của đảo Lam Trà, mối liên hệ giữa cô ấy và chuộc tội đã bị cắt đứt, không giống như nhân vật chính. Nhưng sau đó, chồng và mẹ chồng liên tiếp chết đi, nhất là cái chết của người chồng, giống như sau khi cô ấy chết biến thành quỷ báo thù, cô ấy lại rất giống nhân vật chính trong trò chơi."
Bọn họ đến đây, tăng thêm một manh mối khẳng định Lục Không là nhân vật chính, đồng thời cũng tăng thêm một manh mối phủ nhận Lục Không không phải là nhân vật chính.
Lăng Trường Dạ nói: "Nếu có thể nhìn thấy Lục Không thì tốt rồi, kỹ năng của Người Thông Linh cũng có tác dụng với hồn ma, tuy không thể thành công trăm phần trăm giống như người, thử thêm vài lần, thông linh nhìn thấy nhất định là phần mấu chốt nhất."
Hạ Bạch cũng nghĩ như vậy, chuyện tìm nhân vật chính, cũng chính là chủ yếu tìm mấy chuyện bi thảm và hạnh phúc nhất của nhân vật chính, loại chuyện này bình thường đều ở trong linh hồn, kỹ năng Thông Linh quá tốt.
Nhưng trước mắt bọn họ còn chưa nhìn thấy Lục Không, cũng không có cách nào thông linh với cô.
"Hay là đêm nay chúng ta trông coi Medusa? Khả năng cô ta xảy ra chuyện đêm nay là khá lớn, nếu thật sự là Lục Không trả thù thì có thể nhìn thấy cô ấy rồi." Hạ Bạch nói.