Lăng Trường Dạ: “Tôn chỉ duy nhất của tiểu đội Công Kiên chúng ta chỉ là hoàn thành trò chơi, đây là nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta, mọi thứ khác đều phải xếp sau.”
Hạ Bạch từng nghe được Hoa Hạo Minh nhắc đến ở phó bản học viện y Hòa Bình, dựa theo cách nói của Hoa Hạo Minh thì mạng người cũng phải xếp sau.
Có thể hiểu rằng mỗi phòng của Cục quản lý trò chơi đều có trách nhiệm khác nhau, đội cứu hộ cứu người, đội Công Kiên ban đầu được thành lập chính là vì để hoàn thành trò chơi, mọi thứ đều vì phục vụ cho việc hoàn thành trò chơi.
Nhưng thực tế trong game không thể tránh khỏi máu lạnh không hợp tình người, đó có thể là một trong những nguyên nhân khiến đội Công Kiên bị khen chê nửa nọ nửa kia ở bên ngoài.
Lăng Trường Dạ lại đặc biệt nói cho cậu biết lần nữa, có thể là vì thấy được một hành động nào đó của cậu không phù hợp với tôn chỉ của đội Công Kiên lúc ở trong trò chơi.
Khuôn mặt Hạ Bạch ngơ ngơ, “Vâng.”
Làm nhiều chuyện tốt cứu người, để lại cho người ta chút ấn tượng tốt, cậu ký khế ước thi thể không phải sẽ dễ hơn sao. Cùng lắm thì về sau, cậu xài thêm thủ đoạn đe dọa khi người ta sắp chết, dù sao hiện giờ cậu đã có thi thể rất có hiệu quả đe dọa rồi.
Lăng Trường Dạ nhìn cậu một cái, sau đó kéo cậu vào một nhóm tên [Cung Tên].
Dương Mi vẫn luôn cầm di động, giống như chỉ đang đợi giây phút này, Hạ Bạch vừa vào nhóm, cậu ta liền gửi một sticker xin chào.
Tiếp theo trong nhóm đã bị spam sticker meme, nhìn kỹ, gần như không phải meme của Nhị Oa thì chính là của Dương Mi.
“……”
Cậu đã biết sticker của Lăng Trường Dạ là từ đâu ra rồi.
Hạ Bạch vừa xem vừa nhận sticker, mấy người trong nhóm này dường như không thích gõ chữ nói chuyện, toàn dùng meme để giao lưu, ngay cả [Oa, trong nhóm lâu rồi không có người mới, chào mừng Hạ Bạch ] đều một cái meme Dương Mi chống cằm chớp mắt đẩy lên.
Hạ Bạch nhập gia tùy tục, tìm cách chế meme khuôn mặt ngơ ngơ. Muốn tạo meme thì trước tiên phải có hình, cậu không có ảnh của Nhị Oa với Dương Mi, ảnh chụp nhiều nhất trong di động chính là nhóm Hỉ Thần và mấy phần mộ mấy chú chó vườn nhỏ ở trong thôn, chính là mấy phần mộ lộ ra khi cậu chụp mấy chú chó, đây là sở thích cá nhân của cậu.
Hơn nữa bọn họ đều gửi của Nhị Oa cùng Dương Mi, mình mà gửi chó thì không đúng lắm.
Nghĩ nghĩ, Hạ Bạch dùng chính mình.
Lận Tường từng chụp mấy tấm mặt ngơ ngơ của cậu, đều gửi cả cho cậu.
Hạ Bạch: [Cảm ơn.jpg]
Tiếp theo là một tràn meme [Trộm].
“……”
Ngoại từ nhóm này, Hạ Bạch còn thêm bạn hai người.
Phòng thông tin rất nhanh, trong vòng mười phút sau khi Hạ Bạch trở thành thành viên của đội Công Kiên, bọn họ liền sắp xếp cho cậu một trợ lý sinh hoạt và một trợ lý công việc.
Bọn họ chủ động thêm Hạ Bạch, cũng kéo Hạ Bạch vào nhóm, nhóm này tên là [Hạ Bạch].
Tống Lộ: [Ngài Hạ, tôi là trợ lý riêng về sinh hoạt của ngài, sau này ngài có nhu cầu gì về sinh hoạt cứ nói với tôi, ngoại trừ tôi, đội Công Kiên còn có đội phục vụ, cũng có thể liên hệ phục vụ cho ngài.]
Tống Thạch: [Ngài Hạ, tôi là trợ lý riêng về công việc của ngài, chịu trách nhiệm điều phối và sắp xếp mọi công việc liên quan đến trò chơi của ngài, ngài có nhu cầu gì cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho ngài.]
Hạ Bạch ngơ ra. Trợ ly công việc thì cậu còn có thể lý giải, vì sao còn có trợ lý sinh hoạt?
Hạ Bạch hỏi ba người: “Đội Công Kiên còn có đội phục vụ sinh hoạt sao?”
Dương Mi: “Có á, có một đội phục vụ 50 người, bọn họ phục vụ tốt lắm, có một lần anh muốn nghe hát, bọn họ còn gọi cả ca sĩ vào khách sạn để hát cho anh nghe, hiện trường còn được trang trí rất thơ mộng nữa.”
Hạ Bạch: “……”
Hạ Bạch muốn biết trợ lý sinh hoạt có thể làm cái gì.
Tống Lộ: [Tôi đã mua cho ngài một căn nhà ở gần học viện y Hòa Bình, có đieefu không tốt bằng ký túc xá của ngài, đó là nơi an toàn nhất trong thành phố Khương Kỳ, cũng may mà rộng rải thoải mái.]
Tống Lộ: [Xe cũng được sắp xếp xong, một chiếc xe hơi dùng hằng ngày, một chiếc xe bảo mẫu, có cần xe việt dã không? ]
Hạ Bạch đờ ra.
Tống Lộ: [Quê của ngài cần cải tạo không? ]
Hạ Bạch: [Đã mua nhà cho tôi, còn có thể cải tạo quê quán nữa hả?]
Tống Lộ: [Mua thêm cho ngài một căn cũng được.]
Hạ Bạch im lặng.
Hoa Hạo Minh vừa nhìn đã biết, anh ta biết Hạ Bạch đến bây giờ vẫn chưa nhận rõ được chính mình.
Anh ta nói: “Hạ Bạch, sau khi trò chơi xuất hiện, Cơ cấu quyền lực và của cải xã hội đã trải qua những thay đổi lớn. Cậu là người chơi có được kỹ năng linh hồn, vốn đứng ở kết cấu đỉnh mới, cậu còn đồng ý gia nhập đội Công Kiên, cũng chính là người sẽ hy sinh cho quốc gia bất cứ lúc nào.”
Hạ Bạch ngẫm lại cũng có thể hiểu, trò chơi thay đổi rất nhiều, người chơi có kỹ năng trở thành một quần thể kẻ mạnh mới, còn có thể gia nhập đội Công Kiên, chuẩn bị trở thành liệt sĩ bất cứ lúc nào, cho nên sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Nhưng, sự thay đổi này diễn ra quá nhanh đối với cậu. Trước đó cậu vẫn đang tích góp tiền học phí, ngay cả đồ dùng cũng không nỡ mua. Mặc dù có kỹ năng, cậu cũng cho rằng mình sẽ chỉ là một người nhặt xác nhỏ ở trong trò chơi.
Trước khi cậu gia nhập Đội Công Kiên, cũng không ngờ sẽ có đãi ngộ tốt như vậy, cậu chỉ là muốn mượn thân phận thành viên của đội Công Kiên để đi tìm Hỉ Thần, đi tìm quá khứ của ông nội mà thôi.
Lăng Trường Dạ: “"Cho cậu một khoảng thời gian thích ứng, hiện giờ cậu không thích hợp vào trò chơi với các thành viên khác, cũng không thích hợp bị chú ý, tôi sẽ nói với bọn họ, khoan hãy công khai thân phận thành viên đội Công Kiên của cậu.”
Hạ Bạch gật đầu, “Tôi cũng muốn làm xong công tác tình nguyện trước.”
Lăng Trường Dạ đồng ý, “Có điều, cậu có một việc có thể làm đấy.”
Hoa Hạo Minh nghe anh nói như vậy, ánh mắt nhìn Hạ Bạch bỗng nhiên rất đồng cảm.
Hạ Bạch tò mò: “Công việc gì?”
Lăng Trường Dạ: “Giữ trẻ.”
Hạ Bạch: “……?”
Giữ trẻ, vậy chỉ có thể là giữ Nhị Oa rồi? Hạ Bạch nói: “Tôi làm công tác cứu hộ, Nhị Oa đi theo sẽ sợ không?”
Thường xuyên gặp phải hình ảnh máu me.
Lăng Trường Dạ: “Nhị Oa từ từ rồi giữ, có thể giữ Đại Oa trước.”
Hạ Bạch mờ mịt: “Đại Oa là ai?”
Nhị Oa không phải bởi vì người mẹ đã từng còn có một đứa con mới có cái tên này sao? Đứa bé kia không phải đã chết rồi sao?
Dương Mi đôi mắt cười thành trăng lưỡi liềm nhìn sang, “Anh nè.”
Hạ Bạch: “……”
Hạ Bạch lui về phía sau một bước, “Không phải tôi cần khiêm tốn sao?”
Dẫn theo vị này thì khiêm tốn kiểu gì?
Dương Mi không hiểu, Hoa Hạo Minh phiên dịch cho cậu, “Hạ Bạch nói, cậu quá nổi tiếng, dẫn theo cậu rất khó khiêm tốn.”
“À.” Dương Mi đưa lưng về phía Hạ Bạch, sau đó ngồi xuống sô pha, không biết trang điểm cái gì, chưa đầy một phút đã đứng lên, “Em trai Hạ Bạch, kiểu này được hem?”
Dương ……cô gái trước mắt có lông mi rất dài, môi anh đào rất giống trong anime, mái tóc đen dài ngoan ngoãn xõa trên ngực, chớp đôi mắt hoa đào ngấn nước nhìn Hạ Bạch, “Em trai ơi, em thích anh mặc đồ kiểu nào nè?Đồng phục JK, Lolita, hay là trưởng thành một tý?”
Hạ Bạch: “……”
Cậu bất lực mà nhìn về phía hai người khác trong phòng.
Lăng Trường Dạ nâng ly trà lên cụp mắt uống trà, ly trà này có thể nói là hồng trà tốt nhất anh từng uống, anh uống cực kỳ nhập tâm.
Hoa Hạo Minh quay đầu nhìn phía ánh nắng rất tốt ngoài cửa sổ, “Thời tiết hôm nay tốt ghê hồn, lương của đội Công Kiên còn rất cao nữa.”
Hạ Bạch: “……”
Bên kia bức tường phòng bệnh VIP, Nhị Oa đang ôm hủ bắp dán lên tường nghe lén.
Kỹ năng cơ thể của cậu bé có liên quan với tự nhiên, cho dù phòng bệnh có cách âm rất tốt, cậu bé cũng có thể nhạy bén bắt được một chút âm thanh. Nhóc biết Hạ Bạch muốn gia nhập đội Công Kiên, nghe được Hạ Bạch sẽ giữ trẻ thì vội đi thay một bộ quần áo màu vàng ấm đáng yêu, ôm hộp bắp rang đến, nhưng lúc nghe lại như không nghe thấy gì cả.
Nhóc hoang mang rối loạn lại kích động chạy đến cửa, nhìn vào bên trong từ kẹt cửa, chưa đến vài giây thì nhìn thấy Hạ Bạch dẫn theo một chị gái xinh đẹp rời đi.
Ánh sáng trong mắt Nhị Oa vụt tắt, biến thành hạt trân châu nhỏ.
10 giờ sáng hôm nay đến 6 giờ chiều, nhóm Hạ Bạch phải trực ban đợi lệnh.
Bệnh viện có căn tin, miễn phí cho tất cả những người sống trong bệnh viện. Tống Lộ nói phải chuyển Hạ Bạch đến phòng bệnh VIP, ăn cũng có thể ăn ngon một chút ở trong phòng bệnh. Hạ Bạch từ chối, cậu muốn hoàn thành công việc của tình nguyện trước, chưa nhận nhiệm vụ của đội Công Kiên, cho nên vẫn sẽ ăn ở cùng với đội tình nguyện viên trước.
Dương Mi đi theo Hạ Bạch đến căn tin để ăn.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng tinh dài tay, cổ áo có thắt nơ kẻ sọc màu hồng tím, phối với một chiếc váy ngắn xếp ly màu hồng tím, lộ ra một đôi chân dài vừa thẳng vừa trắng, mang một đôi tất dài màu trắng và giày da, tay nắm lấy cánh tay của Hạ Bạch, cả chặng được thu hút vô số ánh mắt.
Khi có người nhìn mình hồi lâu, anh ta sẽ vẫy tay chào, nhẹ nhàng mềm mại nói:: “Xin chào.”
Tổng cộng có ba người tông vào cây cột trên đường.
Cuối cùng cũng đến căn tin, Chung Tử Thương muốn đến đón cậu ngây ngẩn cả người.
Dương Mi mang giày da vui vẻ chạy bước nhỏ tới, nghiêng đầu hỏi: “Xin chào, cậu là đàn anh của em trai sao? Mấy ngày tiếp theo nhờ cậu săn sóc nhiều nhé.”
“A? A được được được.” Chung Tử Thương đỏ mặt nói: “Mời ngồi.”
Sau khi ngồi xuống, anh ta mới hỏi: “Chờ đã, mấy ngày tiếp theo, săn sóc?”
Hoa Hạo Minh đã thay bọn họ nghĩ nên nói như thế nào rồi. Hạ Bạch: “Anh ta là đội viên mới đến của Phòng hậu cần Cục quản lý trò chơi, đi theo chúng ta làm quen với công việc trước.”
“Đúng rồi đó.” Dương Mi gật đầu, “Là chị Nguy bảo tôi đi theo các cậu.”
Chung Tử Thương lập tức nghe ra “Chị Nguy” là trưởng phòng của Phòng hậu cần - Nguy Chính Vũ, không khỏi liếc mắt nhìn chị thêm một cái, trở về phải tìm cách xác nhận xem cô gái này rốt cuộc là có lai lịch gì.
Sau khi Vương Vi và Trương Nhuận Nguyệt đến cũng kinh ngạc một chút, trăm miệng một lời: “Ôi, em gái đáng yêu quá đi!”
Dương Mi cười đến vui vẻ lại nghiêm túc, “Hai chị cũng xinh đẹp nữa, hai ngày này phải làm phiền các chị chăm sóc em rồi, em ngốc lắm.”
Ba “Cô gái” vui vẻ trò chuyện, từ chuyện công tác xuyên luôn đến thời trang làm đẹp.
Hạ Bạch ngơ ngơ cắm đầu ăn cơm.
Khi Dương Mi nói chuyện phiếm còn không quên chú ý Hạ Bạch, hỏi: “Em trai, sao em chỉ ăn cơm trắng thế, em phải ăn nhiều rau với thịt vào.”
Anh ta dựa vào cánh tay của Hạ Bạch gắp đồ ăn cho cậu, Hạ Bạch mờ mịt đẩy cái tay đang ôm cánh tay mình ra, “Tôi chỉ thích ăn cơm trắng.”
Dương Mi tủi thân chớp chớp mắt, “Em trai, sao em không cho chị ôm, em cũng chê chị ngốc sao, hay là ghét chị ngực phẳng hở?”
“Phụt!” Chung Tử Thương phun luôn miếng canh gà mới ăn.
Vẻ mặt Hạ Bạch càng thêm dại ra.