Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 65



Thạch Đan Phượng mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên cổ áo lộ ra còn có một giọt máu chưa lau sạch, đã in vào hõm cổ gầy gò.

【Khuôn mặt này còn nhìn được một tý.】

【Vừa già vừa gầy.】

【Sao tóc bù xù thế? Cả người còn dơ như thế? Chả tôn trọng sân khấu gì cả!】

【Khóe mắt đều có nếp nhăn kia, bà chị còn muốn ra mắt à?】

【Bà già này không được rồi, tui lại không có sở thích yêu già, tui cho F trước khỏi cảm ơn.】

Những làn đạn và bình luận từ bốn phương tám hướng ập vào trước mặt, cô không hề ảnh hưởng chút nào, đứng trên sân khấu cúi chào, “Xin chào ba vị giám khảo.”

Tiếp theo, cô nhìn về phía trước, cũng chính là màn hình trên bức tường phía sau chỗ ngồi, những làn đạn lướt qua trong mắt cô, khuôn mặt cô mỉm cười, lại cúi chào lần nữa, “Xin chào các vị khán giả.”

Chỉ là ngồi ở phía dưới, các người chơi là có thể cảm nhận được những làn đạn màn hình khắc nghiệt đến thế nào, lệ khí nặng đến cỡ nào, nhìn biểu hiện của mấy người chơi trước, khi đứng trên sân khấu đối diện trực tiếp với những thứ này thì sẽ càng khó có thể chịu đựng hơn.

Không chỉ có đối mặt với áp lực của một đám khán giả vô danh có thể quyết định sự sống chết của bọn họ ở sau làn đạn, còn phải đối mặt với sự tức giận và công kích cá nhân, khi con người sợ hãi, rất dễ trở nên thiếu tự tin và tự ti, tiến tới càng thêm khủng hoảng luống cuống hơn.

Liêu Mạn Ni là người đầu tiên của hội Thánh Du đi lên, cũng dần dần không chịu được những sự công kích mãnh liệt khắp nơi.

Nhưng Thạch Đan Phượng thật sự không hề có chút lo lắng nào, ánh đèn trên sân khấu quá mạnh, mọi thứ đều có thể nhìn thấy được, muốn tránh cũng không được, giấu cũng không giấu được, ý cười trên mặt cô vẫn luôn nhàn nhạt, trong mắt cũng mang theo ý cười, ngẩng đầu nhìn màn hình, nhìn người xem rồi chào hỏi từng người một.

Cô giống như một ngôi sao đã quen với việc bị nhìn chăm chú, không, cho dù là ngay cả ngôi sao hot nhất hiện tại cũng chưa chắc làm được điều này trên sân khấu đáng sợ như vậy.

【Ầy, thú vị à nha.】

【Kiểm soát biểu cảm đỉnh thế.】

【Đã lâu không thấy thực tập sinh tốt thế này, cô ấy làm tôi hứng thú rồi đấy.】

Giám khảo tịch thượng, Cố vấn hình thể ngẩng đầu nhìn cô, lúc chị ta đối mặt với các thực tập sinh khác tức giận đe dọa, lần này lại không nên lời một câu nào.

Thấy chị ta không nói lời nào, cố vấn tài năng hỏi: “Thạch Đan Phượng, cô sẽ biểu diễn tài năng gì? Cần chúng tôi chuẩn bị đạo cụ không?”

“Cảm ơn giám khảo, không cần.” Cô nói: “Tôi sẽ mang đến cho mọi người một bài hát.”

Cố vấn tài năng: “A, được rồi, cô bắt đầu đi.”

【Đìu, chỉ một bài hát? 】

【Tôi nói thẳng nhé, ca hát chính là không thú vị nhất.】

【Ca hát là tài năng có ngưỡng thấp nhất, những người không có tài năng đều có thể hát được.】

Đúng là thế, những người chơi này không phải là thực tập sinh và sinh viên nghệ thuật chân chính, rất nhiều người đều không có tài nghệ gì để biểu diễn, bốn người trước đó có hai người là ca hát, có thể sau đó còn sẽ có nhiều người hát hơn.

Những người chơi chuẩn bị hát đã bắt đầu lo lắng.

Thạch Đan Phượng vẫn không bị ảnh hưởng, cô đưa tay vuốt tóc, nhẹ nhàng mở miệng hát lên, “Hoa trà trong nhà nở rộ, hoa giấy ven đường đỏ rực, em yêu, em ở đâu……”

Cô hát một bài hình như là dân ca, thực ra giọng cô cũng không hay lắm, hơi khàn, độ khó của bài hát cũng không cao, không hiểu sao, Hạ Bạch càng nghe càng cảm thấy hay

Có một bàn tay vẫy vẫy trước mắtt cậu, tròng mắt Hạ Bạch chuyển động theo những ngón tay thon dài kia, quay đầu nhìn thấy Lăng Trường Dạ nâng quyển sổ nhỏ của Dương Mi, phía trên viết hai chữ “Mê hoặc”.

Hạ Bạch lập tức dùng ngón tay bịt tai lại.

Âm thanh bị cậu chặn một nửa, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thạch Đan Phượng. Lăng Trường Dạ không nói sự mê hoặc của cô ta chỉ nằm ở giọng hát, qua một hồi lâu, sau khi cậu cảm thấy mình đã hoàn toàn tỉnh táo thì mới ngẩng đầu.

Trên làn đạn đã bắt đầu xuất hiện bình chọn, nhìn thoáng qua có rất nhiều C và B.

Thạch Đan Phượng không hát nữa, Hạ Bạch buông tay, vừa lúc nghe được nhà sản xuất công bố thành tích của cô ta, C.

Đây là thành tích cao nhất hiện tại, Thạch Đan Phượng dùng đến kỹ năng mà cũng chỉ là được C.

Người chơi ngồi bên dưới phải hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, khi đó Thạch Đan Phượng đã trở lại chỗ ngồi, đoàn trưởng quay sang cười với cô ta.

Nhà sản xuất không ngừng lại, lập tức gọi một người khácv, người nọ là người của Phòng hành động thuộc Cục quản lý trò chơi, tên là Kỷ Kiến Bình.

Kỷ Kiến Bình là là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, dáng người bình thường, chỉ là rất có khí thế, sau khi đi lên cũng không lộ ra nụ cười cứng đờ mà cứ nói thẳng: “Tôi mang đến cho mọi người một màn múa kiếm.”

Thanh kiếm kia có thể là vũ khí của anh ta, múa rất đẹp, đẹp thế cũng chỉ được F.

Tiếp theo là Vương Vi thuộc nhóm chi viện của Hạ Bạch, trạng thái của Vương Vi không được tốt nhất trong bốn người họ, còn là lần đầu tiên vào trò chơi, khi đi lên thực sự rất căng thẳng, cô nói muốn đàn piano, lập tức có nhân viên chuyển đàn đến cho cô, cô đàn rất hay nhưng vẫn bị cấp F.

Sau đó thêm người chơi đi lên, bao gồm cả Chung Tử Thương và Trương Nhuận Nguyệt, tất cả đều là F, mặc dù bọn họ biểu diễn không hề tệ tý nào.

Người chơi không mở miệng nói chuyện, nhưng mỗi người đều có giao lưu. Hạ Bạch nhìn thấy mấy người bên phe hội Thánh Du nhìn thoáng ra bọn họ, cụ thể chắc là đang nhìn Lăng Trường Dạ.

Cho đến hiện tại, ngoại trừ F, chỉ có một E, một C, một cái là hội Thánh Du, một cái là đoàn Bán Nguyệt, tất cả điểm bình chọn bên Cục quản lý trò chơi đều là F.

Trước khi bắt đầu bình chọn, nhà sản xuất đã cố ý nói lần bình chọn này rất quan trọng, hiện tại bọn họ dường như đang ở thế bất lợi rõ ràng.

Dương Mi viết lên quyển sổ: “Có phải hiện giờ tình hình bất ổn lắm không?”

Sau khi viết xong không chờ ai trả lời, anh ta mở di động ra, chạm vào app trò chơi.

Anh ta ngồi ở giữa Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, hầu hết điện thoại di động của người chơi đều dán một lớp màng chống nhìn trộm, anh ta cũng có, nhưng anh ta không cố ý che giấu, cứ vậy đặt điện thoại lên đùi của mình.

Hạ Bạch không nhìn thấy được sách kỹ năng của anh ta, khi cậu nhìn qua, kỹ năng của anh ta đã nhảy ra ngoài rồi.

Trên điện thoại của anh ta xuất hiện năm tấm thẻ bài, lại trượt vào trong tay anh ta, anh ta trải thẻ bài, nhìn Lăng Trường Dạ rồi lại nhìn Hạ Bạch.

Thân phận trong trò chơi của Dương Mi là 【Vạn Quỷ Mê】, Hạ Bạch cho rằng kỹ năng của anh ta giống với Thạch Đan Phượng, là hệ mê hoặc, nhưng không hoàn toàn..

Năm lá bài lần lượt được trải ra dưới tay anh ta.

Trong lá thứ nhất, Dương Mi nhắm một con mắt mở một con mắt, một bên mắt trong phút chốc hiện ra bóng bóng màu hồng, trên đó có hai chữ lấp lóe: Người yêu.

Trong lá thứ hai, Dương Mi ngoan ngoãn ngồi dưới đất ôm bình sữa, phía trên có hai chữ lấp lóe: Con trai.

Trong lá thứ ba, Dương Mi đang đeo tạp dề và cúi xuống lau sàn nhà, phía trên có hai chữ lấp lóe: Mẹ.

Trong lá thứ tư, Dương Mi đang tức giận cởi thắt lưng, trên đó có hai chữ lấp lóe: Bố.

Trong lá thứ năm, Dương Mi đưa tay ra, làm động tác dắt, trên đó có hai chữ lấp lóe: Em trai.

Hạ Bạch thấy được kỹ năng của Dương Mi, có thể là rút thẻ, nói rút thẻ không chính xác lắm, anh ta có thể chọn thẳng thẻ luôn.

Kết hợp với thân phận【 Vạn Quỷ Mê 】của anh ta, kỹ năng của anh ta chắc là có thể lựa chọn trở thành người yêu, con trai, mẹ, bố và em trai của quỷ, hoặc là có những kính lọc thân phận này, có thể làm cho quỷ nhìn anh ta thành thân phận trên thẻ mà anh ta đã chọn.

Trong trò chơi lần này, hiển nhiên lá người yêu là sự lựa chọn tốt nhất.

Hạ Bạch không hiểu biết về giới giải trí, chỉ là chỉ thỉnh thoảng nghe các bạn cùng lớp nói về fan hâm mộ, fan sự nghiệp linh tinh, những thứ cậu nghe được nhiều nhất là fans bạn gái, fans vợ và fans bạn trai. Đương nhiên cũng có fans mẹ, chọn con trai cũng được.

Thảo nào Lăng Trường Dạ nói bọn họ có ưu thế, cái này đúng là có ưu thế quá luôn.

Dương Mi chớp chớp mắt, đẩy thẻ thân phận về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ không phản ứng.

Dương Mi viết lên quyển sổ: “Đội trưởng, hiện giờ không phải em nên dùng kỹ năng sao? Anh muốn dùng thân phận nào nè?”

Lăng Trường Dạ: “Không cần. Bố.”

“……”

Hạ Bạch chẳng mấy chốc đã hiểu ra sao Dương Mi phải hỏi Lăng Trường Dạ như thế, Lăng Trường Dạ là CC. Phạm vi kỹ năng cụ thể và cách sử dụng không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn có liên quan đến sao chép kỹ năng.

Dương Mi đang bảo Lăng Trường Dạ sao chép kỹ năng của mình.

Hạ Bạch càng hiểu sâu hơn về ưu thế mà Lăng Trường Dạ đã nói.

Lăng Trường Dạ lại viết lên sổ nhỏ: “Ma quỷ?”

Xác định giám khảo và đám khán giả đều là ma quỷ sao?

Xem ra kỹ năng của Dương Mi đúng là chỉ nhằm vào phi nhân loại, nhưng anh ta hơi bị kỹ năng này làm cho lậm rồi.

Khi bọn họ đang trao đổi, nhà sản xuất bỗng nhiên đọc đến một cái tên, “Lăng Trường Dạ.”

“Người tiếp theo lên sân khẩu biểu diễn chính là thực tập sinh Lăng Trường Dạ.”

Gần như tất cả người chơi đều nhìn về phía Lăng Trường Dạ. Dương Mi có hơi gấp, lại sử dụng kỹ năng trên điện thoại của mình.

Lăng Trường Dạ lắc đầu đi lên phía trước. Anh đặt áo gió lên ghế, thong thả ung dung đi đến trên sân khấu.

Nếu không biết anh là đội trưởng của đội Công Kiên, anh thật sự rất giống với một cậu ấm có tiền ăn không ngồi rồi, một chút quý khí, rất là rảnh rỗi, ngoài miệng mang nụ cười có thể nói là thân thiết.

【Wow, ngoại hình đẹp vãi, không lo lắng gì luôn.】

【Chỉ mình tôi cảm thấy anh ta cười trông rất giả sao? 】

【Trông giống trai bao nhở.】

【Ngầu đét, lên sân khẩu biểu diễn còn đeo cả nhẫn ngọc nữa.】

Lăng Trường Dạ cười nói: “Xin chào ba vị giám khảo, xin chào các vị người xem, tôi là thực tập sinh Lăng Trường Dạ, xin mọi người quan tâm nhiều hơn.”

Anh không giống những người chơi vội vã bắt đầu biểu diễn khác, lại gãi đúng chỗ ngứa chừa thời gian thích hợp để theo dõi làn đạn, cũng cho ban giám khảo cơ hội nói chuyện.

Ba vị giám khảo không moi được lỗi gì từ trên người của anh. Cố vấn tài năng hỏi: “Anh muốn biểu diễn tài năng gì? Cần đạo cụ không?”

“Cần, làm phiền mang đến cho tôi một chiếc kèn xô na.” Lăng Trường Dạ lễ phép nói.

Tất cả người chơi đều sửng sốt.

Rất nhiều người chơi đã dần dần ý thức được, thực ra bọn họ không nhất định phải biểu diễn ca hát và nhảy múa trên sân khấu giống như các thực tập sinh thần tượng, mà có thể biểu diễn một số tiết mục đặc biệt liên quan đến kỹ năng. Người chơi của hội Thánh Du và đoàn Bán Nguyệt cho rằng Lăng Trường Dạ cũng ý thức được, muốn nhân cơ hội đoán xem kỹ năng của anh là cái gì, không ngờ anh lại đòi một chiếc kèn xô na.

Xem như không nói đến âm mưu dương mưu trong đó, kèn xô na cũng hoàn toàn không ăn nhập gì với anh!

Kèn xô na rất nhanh đã được mang lên.

Idol 404 không hổ là một chương trình chất lượng cao của đài truyền hình Hoa Ninh từ lời của trò chơi, muốn có đạo cụ nào là có cái đó, mà chất lượng còn rất tốt. Chiếc kèn xô na này dường như được làm bằng đồng thau, khi được Lăng Trường Dạ cầm trong tay, ngọc bích màu xanh đậm và đồng thau hòa quyện cùng với nhau trên sân khấu tràn ngập ánh đèn, kèn xô na dường như đột nhiên mất đi khí chất lưu manh của nhạc cụ, trở nên cổ điển thanh lịch hơn.

Lăng Trường Dạ đưa kèn xô na lên miệng, cụp mắt thổi lên.

Chỉ nghe được mấy giây, ánh mắt Hạ Bạch hơi sáng lên. Cậu là người thích xem đám tang, khi trong thôn Mân Thạch có việc tang thì nhất định sẽ có bóng dáng của cậu, cậu cũng thường xuyên đi xem quàn linh ·ữu và mai táng. Phải nói là vô cùng quen thuộc với nhạc trong đám tang.

Lăng Trường Dạ thổi một bài nhạc tang, còn là bài Hạ Bạch từng nghe, cải biên từ bài 《Nhạc Buồn》.

Khi nói đến loại nhạc cụ nào phù hợp nhất với nhạc tang, Hạ Bạch nhất định cũng chọn kèn xô na. Nhạc cụ sinh ra ở vùng đất rộng lớn phía Bắc, có thể biểu đạt tốt nhất những cảm xúc phong phú lại bi tráng một cách nhẹ nhàng vui vẻ lại kiềm chế ra ngoài.

Bài《Nhạc Buồn》được biên soạn lại, tạm thời chuyển sang điệu trưởng ở nốt mạnh nhất, từ lúc đầu như trầm thấp nghẹn ngào bi thương bất đắc dĩ, sau đó dần dần trở thành một tiếng khóc đau buồn không thể kiềm chế được, cuối cùng dần dần trào dâng, trong làn điệu bi thương tăng lên bi tráng cùng sự quả quyết.

Anh đang diễn dịch cái chết của một người..

Những ngón tay chắc khỏe của anh nắm chiếc kèn xô na bằng đồng, môi trên và dưới thả lỏng tự nhiên, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, như thể đang đưa tiễn.

Nhạc buồn vang vọng, giống như có quỷ hồn đang than khóc tha thiết.