Trụ tròn cao nhất nhóm loại kém chuyển dời đến phía trước nhất, biến thành nhóm loại tốt.
Nhóm loại trung vẫn là nhóm loại trung.
Nhóm loại tốt biến thành nhóm loại kém.
Nhóm loại kém có hai thực tập sinh khóc, không phải vui đến phát khóc, chính là không rõ vì sao, tiếng khóc tràn ra, nước mắt chảy xuống.
Hai thực tập sinh của nhóm loại tốt hoảng loạn, bọn họ thành nhóm loại kém mới, muốn bị loại 30%, nhóm họ 7 người, làm tròn chính là hai người.
Hôm qua bọn họ cảm nhận được uy hiếp, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ biến thành nhóm loại kém.
Bọn họ có khả năng sắp bị loại.
Vưu Mạc Hàn của nhóm loại trung bỗng nhiên phát ra một tiếng cười không rõ ý tứ.
Đầu trọc nghe thấy tiếng cười này, đột nhiên nhìn về phía Lăng Trường Dạ, mắt trợn to: "Lăng Trường Dạ, anh cố ý đấy hả!"
Gã lại vội vàng nhìn về phía Liêu Mạn Ni bên cạnh, Liêu Mạn Ni đang run rẩy, sợ hãi nhìn gã.
"Mạn Ni..."
Nhà sản xuất: "Kết quả thành tích của tiểu tổ đã có, tiếp theo chúng tôi xem danh sách bị loại, nhóm loại kém loại 2 thực tập sinh, nhóm loại trung loại 1 thực tập sinh.
Bọn họ cho rằng nhà sản xuất nói ra danh sách bị loại, tên của người bị loại hẳn là sẽ xuất hiện trên màn hình lớn, nhao nhao quay đầu nhìn.
Máu tươi ấm áp bắn tung tóe trên mặt.
Mấy người mờ mịt xoay người.
Người bên cạnh không còn nữa, chỉ để lại một vệt máu tươi trên người bọn họ, tí tách rơi xuống.
Nhóm loại kém là Liêu Mạn Ni và Phùng Thắng bị loại, nhóm loại trung là người chơi đầu tiên đi sửa mặt tuần trước bị loại.
Đầu trọc vô thức đưa tay sang bên cạnh, kéo vào một khoảng không, trong không khí chắc chắn có máu tanh nồng nặc.
Gã nhìn chằm chằm vào cái hầm phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.
Liêu Mạn Ni ngay cả tiếng thét cũng không kịp phát ra, đã biến mất ở bên trong.
Mắt gã như muốn nứt ra mà nhìn chằm chằm vào Lăng Trường Dạ, Vưu Mạc Hàn cười lớn ý vị không rõ, để gã có suy đoán, Lăng Trường Dạ có phải cố ý không dùng tâm tổ chức bọn họ hay không, có phải hoàn toàn không biểu diễn tốt hay không.
Bởi vì anh vốn không muốn để cho nhóm bọn họ thắng.
Nếu như nhóm của bọn họ bị loại, người có khả năng bị loại nhất chính là Liêu Mạn Ni và Phùng Thắng, một người của hội Thánh Du, một người của đoàn Bán Nguyệt.
Nhưng nếu nhóm của Chung Tử Thương bị loại, ít nhất sẽ loại hai người của Cục quản lý trò chơi.
Lăng Trường Dạ cảm nhận được ánh mắt của gã, quay đầu cười với gã, trong nụ cười có chút áy náy, đó là lời đáp lại lễ phép đối với người nhà của người đã chết.
Hô hấp của Cường trọc càng ngày càng nặng, ánh mắt càng ngày càng hung ác.
"Buổi biểu diễn thi đấu hôm nay đến đây là kết thúc." Nhà sản xuất nói: "Ngày chủ nhật tiếp theo, chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá cá nhân lần thứ hai, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, nhất là thực tập sinh bị cấp E trong lần đánh giá trước, nếu bị cấp E trong lần đánh giá tiếp theo thì sẽ bị loại toàn bộ."
Nhà sản xuất nói xong, dẫn theo hai giám khảo khác rời đi.
Bọn họ vừa đi, đầu trọc liền vọt tới Lăng Trường Dạ, lớn tiếng chất vấn: "Có phải mà cố ý để cho nhóm chúng ta thua hay không?"
Lăng Trường Dạ thái độ ôn hòa hỏi gã: "Ngay từ đầu khi tôi tổ chức mọi người hỏi về tiết mục, là ai không phối hợp nhất?"
"Tôi có quyền lớn để nhóm chúng ta cố ý thua sao? Tôi có quyền lớn để bọn họ không cố gắng, cũng không đi sửa mặt sao?"
Anh nhìn hốc mắt đầu trọc đỏ đến giống như muốn rỉ máu, vươn tay đẩy gã ra, "Bớt đâu buồn, không ngờ anh là người trọng tình trọng nghĩa như vậy."
"Lăng Trường Dạ!" Đầu trọc khàn giọng hô to, gọi cố vấn hình thể vừa ra khỏi cửa trở về.
Roi máu của chị ta "Ba" một tiếng nện trên mặt đất, "Anh một thực tập sinh cấp E, sao có thể nói chuyện với thực tập sinh cấp B như thế hả?"
Ánh mắt chị ta u ám nhìn chằm chằm đầu trọc hai giây, cười cười, "Tôi nhớ, anh không phải là lần đầu tiên nhỉ, nếu thêm một lần nữa thì anh sẽ phải chịu tý trừng phạt đấy."
Lần trước bị chị ta đánh một roi, nghe ý tứ trong lời nói của chị ta cũng không tính là trừng phạt, vậy mức độ trừng phạt trong miệng chị ta là gì?
Đầu trọc oán hận lui về phía sau nửa bước.
Nhóm Lăng Trường Dạ đi ra ngoài.
Hạ Bạch hỏi anh: "Anh cố ý sao?"
"Cũng không hẳn là cố ý, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi." Lăng Trường Dạ nói: "Bọn họ vốn không phối hợp, có người còn muốn nhờ người khác kéo qua trò chơi. Lần thi đấu nhóm tiếp theo bọn họ sẽ tích cực phối hợp, cũng biết tự cố gắng."
Lăng Trường Dạ nói xong, quay đầu nhìn về phía cậu: "Biểu diễn hôm nay không tệ, không ngờ cậu còn có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, biểu cảm cũng có thể rất phong phú."
"Cảm ơn." Được anh khen, Hạ Bạch có chút xấu hổ, cái mặt càng thêm ngơ ngơ.
Lăng Trường Dạ: "..."
Ba tiết mục biểu diễn xong, vừa vặn là giờ cơm trưa, tất cả thực tập sinh đều đi về phía nhà ăn.
Bọn người Hạ Bạch hợp thành nhóm loại tốt, đều có thể ăn bốn món ăn một món cơm hộp.
Trong lòng tự nhiên là vui vẻ, nhưng bọn họ không có biểu hiện ra ngoài. Chỉ là khiêm tốn mà cầm hộp cơm vây quanh ở một bàn ăn.
Đinh Cảnh Thần ăn ăn rồi khóc, "Mẹ nó, đã lâu không được ăn đồ ăn, chợt ăn vào miệng còn rất chua, nước miếng đều bị kí.ch thí.ch chảy ra."
Trương Nhuận Nguyệt trêu ghẹo nói: "Tối hôm qua rau của Hạ Bạch không tính là rau?"
Đinh Cảnh Thần rất bi phẫn, "Tôi một miếng cũng không cướp được!"
"..."
Hạ Bạch bưng cơm hộp của mình ngồi xuống bên cạnh Lăng Trường Dạ và Dương Mi, không cần chia cơm cho bọn họ, tuy rằng bọn họ đã thành thực tập sinh nhóm loại kém, nhưng bọn họ vẫn là thực tập sinh cấp B, thuộc về thực tập sinh cấp cao, có thức ăn. Hạ Bạch chia cho Đường Nghênh một chút.
Đường Nghênh cảm ơn Hạ Bạch, lại chúc mừng cậu: "Nhóm các cậu xứng đáng được hạng nhất l, cố gắng quả nhiên sẽ không uổng công, nhóm chúng tôi đều cho rằng mình rất giỏi, cho rằng quỷ khí cao, nhưng nếu không cố gắng, độ yêu thích cũng sẽ bị mài mòn mất."
Hạ Bạch cũng nhìn ra, bởi vì các loại nguyên nhân bọn họ không có nghiêm túc với lần thi này, "Lần sau sẽ không giống vậy."
Đường Nghênh thở dài: "Cứ qua lần thi này rồi tính."
Lần thi cá nhân này, ngay cả cô cũng rất có áp lực.
Nhưng tạm thời bọn họ cũng không lo lắng, trước tiên hưởng thụ nửa ngày nghỉ ngơi này cái đã.
Sau khi ăn cơm xong, nhóm thực tập sinh mới bắt đầu đơn giản chuyển ký túc xá, bọn họ có thể ở một phòng riêng, nhưng bây giờ ở một mình một phòng cũng không phải là chuyện tốt, mấy thực tập sinh bắt đầu mất đi bản thân, mất hồn mất vía.
Cuối cùng bọn họ quyết định, hai người ở một phòng.
Hạ Bạch cũng từ một người ở biến thành ở chung một gian với Chung Tử Thương, hai thực tập sinh giúp bọn họ chuyển giường của Chung Tử Thương đến phòng của Hạ Bạch.
Nhìn hai cái giường này, Hạ Bạch nghĩ tới ở bệnh viện chỉnh hình, bọn họ cũng ở cùng một phòng bệnh như vậy.
Lúc đó Chung Tử Thương sức khỏe tốt, phản ứng nhanh, mỗi ngày xử lý rất nhiều chuyện, còn không quên chăm sóc cậu.
Lúc này, Chung Tử Thương sắp xếp lại chăm phòng đều sẽ dừng lại rất nhiều lần.
Nhìn cậu ta như vậy, nghi hoặc ngày hôm qua không tiện hỏi ngay trước mặt người khác, lúc này hỏi ra miệng, "Hội trưởng, anh có kỹ năng không?"
Trước kia Hạ Bạch không biết Chung Tử Thương có hay không, nhưng sau khi ký giao ước xác chết với Chung Tử Thương, Hạ Bạch phát hiện ra điều gì đó trong app trò chơi.
Trong sách kỹ năng, thi thể mà Hạ Bạch nhặt được có kỹ năng hay không, số lần tăng cấp kỹ năng của bản thân là khác nhau, cho dù chỉ là thi thể dự bị thì cũng không giống ở trong sách kỹ năng.
Trong số những người chơi nhặt được trong trò chơi này, Chung Tử Thương và Lăng Trường Dạ, Dương Mi giống nhau, phía dưới hình ảnh nhân vật có một ánh sáng màu xanh lục không thể nhận ra, đây cũng là Hạ Bạch hôm qua mới chú ý tới.
Cậu suy đoán luồng ánh sáng xanh này là chứng minh người chơi có kỹ năng, quay đầu nhìn hình ảnh nhân vật của Quách Dương và Vưu Nguyệt đã chứng minh suy đoán của cậu.
Nghĩ lại, đúng là Chung Tử Thương có khả năng có kỹ năng, nếu cậu ta là một người chơi không có kỹ năng, sao lại đi cùng anh trai đi nhận nhiệm vụ treo thưởng có độ khó cao của Cục quản lý trò chơi, đi tham gia map trò chơi với anh trai đã chết kia.
Thế nhưng, nếu như cậu ta có kỹ năng, vì sao không dùng?
Vì sao lại đi sửa toàn thân, để mất đi bản thân?
Hạ Bạch thật sự rất tò mò.
"Đúng là tôi có kỹ năng." Chung Tử Thương suy nghĩ một lát, chậm rãi ngồi trên giường rồi nói với Hạ Bạch.
Hạ Bạch không thúc giục cậu ta, phối hợp tiết tấu của cậu ta, một hỏi một đáp, "Kỹ năng của anh là cái gì?"
Chung Tử Thương qua mấy chục giây mới nói: "Vòng Thời Không*. Có thể trói buộc một người, một người rất tin tưởng, mặc kệ ở nơi nào, bất luận một người nào trong hai bên cần đối phương thì đối phương sẽ có thể tới bên cạnh, cho dù, sống chết."
*Thời-Không là từ viết tắt của Thời gian và Không gian
Hạ Bạch sửng sốt.
Cậu biết người mà Chung Tử Thương ràng buộc là ai.
Cậu biết vì sao Chung Tử Thương tình nguyện sửa toàn thân, cũng không muốn sử dụng kỹ năng.
"Đàn anh, tôi biết rồi." Hạ Bạch nói.
Chung Tử Thương chậm rãi gật đầu, lại tự xác định gọi một tiếng: "Đàn em Hạ Bạch ", Hạ Bạch lên tiếng, cậu ta lại gật gật đầu.
"Tôi đi tắm đây." Chung Tử Thương nói.
Hạ Bạch gật đầu: "Đi đi."
Tình huống của Chung Tử Thương, trong dự đoán, chuyển biến xấu nhanh hơn nhiều so với người chơi khác.
Vào ban đêm, Hạ Bạch thấy cậu ta vẫn mở mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Cậu có thể hiểu được loại cảm giác này, đặc biệt sợ hãi khi bị cắn nuốt quá nhiều khi ở trong giấc mơ, mất đi bản thân, không thể tỉnh lại.
Cậu ta vẫn còn đang trong cơn hoảng hốt ngủ thiếp đi.
Năm giờ sáng ngày hôm sau, tất cả thực tập sinh rời giường trong tiếng chuông.
Sáng thứ hai, bọn họ đến trường quay nghe nhà sản xuất nói về quy tắc và tiêu chuẩn của buổi biểu diễn đánh giá cá nhân vào chủ nhật này.
"Lần này rất đơn giản, đây là lần thứ hai, tin chắc tất cả mọi người đã rất quen thuộc, điều khác biệt duy nhất với lần đánh giá đầu tiên chính là lần này chúng ta tăng thêm yếu tố lưu lượng và fan hâm mộ này, số liệu hóa chính là đứa số lượng khán giả xem biểu diễn vào tiêu chuẩn đánh giá, hy vọng tất cả các học viên sẽ tìm cách thu hút nhiều người xem hơn."
Bọn có thể hiểu ý trong lời nói của nhà sản xuất, cố vấn tài năng đã sớm nhắc nhở bọn họ, phải thu hút sự chú ý.
Độ khó lại tăng lại, nhưng phản ứng của thực tập sinh không còn mạnh như vậy, giống như đã chết lặng, cũng có người là cảm xúc không còn mẫn cảm, phản ứng chậm chạp.
Phòng luyện tập của nhóm loại tốt càng rộng rãi hơn, mười hai thực tập sinh ngồi vây quanh một chỗ.
Chung Tử Thương cầm điện thoại di động, đọc theo những chữ đã viết ở bên trên: "Trước khi thảo luận tiết mục, tôi có chuyện muốn nói với mọi người. Tôi đã không thích hợp làm đội trưởng mọi người, tôi đề nghị để đàn em Hạ Bạch và đànc chị Trương Nhuận Nguyệt dẫn dắt mọi người, hoàn thành vòng thi kế tiếp."
Cậu ta mở điện thoại di động, tiếp tục đọc: "Tôi sắp không nhớ được tên các cậu rồi."
Đã sớm đoán được sẽ có một ngày này, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Vào lúc này, mười một thực tập sinh không nói gì, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Chung Tử Thương nhìn về phía Trương Nhuận Nguyệt, cô luôn ổn định cảm xúc rất nhanh tiếp nhận công việc của cậu. Cô hỏi mọi người: "Đối với buổi biểu diễn đánh giá cá nhân tuần này, các cậu có suy nghĩ gì không? Yên tâm nói ra, tất cả mọi người đã ký đạo cụ bảo mật rồi."
Điền Tư Hàm: "Tôi nói thật, chỉ dựa vào tiết mục, tôi không có lòng tin có thể lấy được cấp D, tiết mục trước đó tôi đã móc sạch tất cả rồi."
Đinh Cảnh Thần: "Tôi cũng vậy, tôi có chút ý tưởng, nhưng tôi biết, tôi không có cách nào vượt qua cấp E."
Nhiều thực tập sinh đều nghĩ như vậy.