Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 89



【Trò chơi đang tính toán, xin chờ. 】

【 Người Nhặt Xác Hạ Bạch nhận được phần thưởng và thành tựu trong map như sau: 】

【Đạo cụ trò chơi [Ánh hào quang ngôi sao quỷ ]: 【Ngài đã ra mắt trong chương trình Idol 404 nổi tiếng quỷ khí cao, nếu sử dụng đạo cụ này trong một số trường hợp nhất định sẽ tự mang hào quang ngôi sao quỷ. (Chú thích: Mỗi lần chỉ có thể sử dụng đạo cụ một lần, có tác dụng trong thời gian hạn định là 3 giờ). 】

【 Điểm tích lũy trò chơi: 30560】

【 Tiến độ kỹ năng: Cấp bậc kỹ năng 127, tăng thi thể mới: 8, tăng thêm thi thể dự bị: 2, kỹ năng mới có thể sử dụng: Kỹ năng thân thể【Người Ngàn Mặt】, kỹ năng đạo cụ【Vòng Thời Không】, xin mới đến sách kỹ năng xem chi tiết. 】

【 Chúc mừng ngài, Người Nhặt Xác Hạ Bạch. 】

Nhìn thấy kỹ năng thân thể 【Người Ngàn Mặt 】, Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ấy đầu trọc hung ác, nghe thấy cậu hỏi có muốn đưa thi thể cho cậu hay không thì lập tức tức giận.

Gã tận mắt nhìn thấy thi thể của Cổ Toàn Côn còn rất tốt, nhưng chết trong trò chơi, cậu biết thi thể của gã sẽ bị tách rời thành nguyên liệu để phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên gã thật sự do dự, sau đó hung tợn đồng ý.

Không giống với các thực tập sinh khác trong nhóm bọn họ, Hạ Bạch hỏi đầu trọc như vậy chỉ thuần túy là cảm thấy kỹ năng của gã cũng không tệ lắm, dù sao đã có một Cổ Toàn Côn khiến người ta ghét bỏ, lại thêm một tên đầu trọc khiến người ta chán ghét thì cũng chẳng sao.

Nhưng lúc đó cậu cũng từng do dự, bởi vì thuộc tính kỹ năng này của Lưu Cường không rõ ràng lắm.

Có thể là kỹ năng đạo cụ, gã dùng công cụ gì để lột mặt người.

Có thể là do kỹ năng cơ thể, thứ mà mặt người bị xé và ỷ lại là tay và mặt của gã.

Cũng có thể là kỹ năng linh hồn, dán lên khuôn mặt, cả người thần kỳ từ đầu tới đuôi đều sẽ biến thành người kia.

Nếu như là kỹ năng linh hồn, cậu cũng không muốn ký, kỹ năng linh hồn cậu không nhất định có thể sử dụng, cũng không muốn mang một thi thể khiến người ta ngại.

Sau khi ký xong, cậu lại cẩn thận suy nghĩ, cậu không muốn xé mặt người khác, cũng chỉ có thể sử dụng mặt người đã có ở chỗ đầu trọc, kỹ năng này tám lạng nửa cân với cánh tay giun, cũng không tốt như vậy, cho nên hơi hối hận.

May mắn, là kỹ năng thân thể.

Chỉ liếc qua kỹ năng [Người Ngàn Mặt], Hạ Bạch lập tức đi xem thi thể mới tăng thêm, xem người thứ tám là ai.

Nhóm bọn họ xếp hạng hai trong trận đấu cuối cùng, phải loại một người.

Sau khi nhìn thấy là Vương Sấm, trong lòng cậu hơi khó chịu. Quả nhiên cậu ta vẫn bị chuyện kia ảnh hưởng đến biểu diễn.

Lúc này, cậu đã ở lầu 13 Đài truyền hình Hoa Ninh thật, cậu là người đầu tiên đi ra, lúc mới đi ra còn chưa có ai cả.

Chờ cậu xem xong thi thể trong sách kỹ năng, nguyên một đám thực tập sinh đều đi ra. Không gì bất ngờ, người bị loại của nhóm bọn họ chính là Vương Sấm, người bị loại của nhóm Lăng Trường Dạ chính là đầu trọc Lưu Cường và Đường Nghênh. Đoàn Bán Nguyệt vốn cho rằng ít nhất sẽ bị loại hai người trong ba người lại qua được hết.

Lầu 13 vẫn còn vết lửa cháy, nhưng khói đã không thấy, những vết tích đánh nhau kia, giống như đã là chuyện rất xa xôi, những người lưu lại một ít dấu vết đã vĩnh viễn biến mất ở trên đời này.

Bên ngoài tối đen như mực, mọi người thở hổn hển, không ai nói chuyện.

Lăng Trường Dạ mở cửa sổ tầng 13, ánh sáng di động chiếu xuống phía dưới một vòng, nhân viên cứu hộ ở phía dưới lập tức chạy lên, nhìn thấy một phòng toàn người hoàn mỹ như vậy thì sửng sốt một hồi lâu.

"Nhanh dẫn bọn họ đi tìm người chơi hệ chữa trị đi." Lăng Trường Dạ tập trung nhìn về phía đám người Thiện Gia Dương: "Nếu muộn nữa có thể sẽ biến thành người thực vật đấy."

Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng không ngăn cản người của Cục quản lý trò chơi dẫn Đơn Gia Dương đi trị liệu, bởi vì anh ta bị mang đi, hai người cũng cùng nhau ngồi lên xe của Cục quản lý trò chơi.

Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân, phản ứng của Trương Nhuận Nguyệt và Trịnh Thiếu Ninh chậm hơn rất nhiều, nhìn thấy lần này phía dưới Đài truyền hình Hoa Ninh có rất nhiều xe cứu thương, hai người chậm chạp rất nhiều, phản ứng một hồi lâu mới phản ứng lại, là bởi vì trong đó có ba chiếc là bọn họ ngồi tới.

Lúc đến nhiều người như vậy, hiện tại bên người trống rỗng.

Một người cầm đèn pin đi tới, đến gần mới thấy rõ, là Bộ trưởng Phòng hậu cần Nguy Chính Vũ.

Chị chỉ nhận ra Hạ Bạch, những người khác đều không nhận rõ, bao gồm Trương Nhuận Nguyệt bên cạnh từng nói chuyện với chị. Chị hỏi Hạ Bạch: "Hạ Bạch, các cậu đến mấy tình nguyện viên?"

Hạ Bạch nói: "12 người ạ."

Nguy Chính Vũ lại hỏi: "Còn lại mấy người?"

Hạ Bạch: "3 người ạ."

12 tình nguyện viên của bọn họ đến đây, cuối cùng chỉ đi ra ba người.

"Xin lỗi." Nguy Chính Vũ hơi gạt đầu: "Thật sự xin lỗi."

Hạ Bạch cũng không biết nói cái gì, cậu không có tư cách nói "Không sao" thay những tình nguyện viên đã chết kia để an ủi người khác.

Nguy Chính Vũ không cần an ủi, chị nhanh chóng điều chỉnh lại, nói với bọn họ: "Các cậu mau lên xe đi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai các cậu có thể trở về trường rồi."

Trương Nhuận Nguyệt và Trịnh Thiếu Ninh lên xe cứu thương của người chơi chữa trị, Vưu Mạc Hàn, Thạch Đan Phượng và Thiện Gia Dương lên một chiếc khác, ba người Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ và Dương Mi đều không sửa mặt, bọn họ ngồi xe bảo mẫu đến bệnh viện chỉnh hình.

Dương Mi nhìn hai chiếc xe cứu thương đi trước nói: "Cũng không biết bọn họ có thể khôi phục hay không."

Lăng Trường Dạ nói: "Mấy người phẫu thuật thẩm mỹ hai ngày cuối cùng sẽ không sao, cho dù bản thân bị cắn nuốt không thể trở về, cắn nuốt cũng không nhiều lắm, qua một thời gian ngắn là có thể khôi phục, Thiện Gia Dương kia, nếu như không thể khôi phục bản thân đã mất đi thì có lẽ sẽ biến thành trẻ sơ sinh."

"Anh ta có kỹ năng gì sao?" Dương Mi tò mò: "Sao có thể kiên trì lâu như vậy, người chơi phẫu thuật giống anh ta cỡ một tuần đều thành xác không rồi."

Lăng Trường Dạ cũng nhìn về phía chiếc xe của bọn họ, "Hẳn là không có, toàn bộ đều dựa vào ý chí thôi."

Hạ Bạch sững sờ, đó là ý chí mạnh bao nhiêu mới có thể gắng gượng sống sót vượt qua sự cắn nuốt của bản thân, giữ lại một tia ý thức cuối cùng?

Cậu lại nghĩ tới màn biểu diễn cuối cùng của Vưu Mạc Hàn, không khỏi suy đoán đoàn Bán Nguyệt rốt cuộc là một đám người như thế nào.

Tiếp theo, cậu lại nghĩ, người mà Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng muốn tìm là Vưu Nguyệt sao?

Lần trước chia tay để lại phương thức liên lạc, Hạ Bạch lập tức gửi tin nhắn cho Vưu Nguyệt hỏi cô, có biết Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng hay không.

Cậu không rõ Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng là những người thế nào, cho dù bọn họ thật sự là người một nhà, cũng không biết xảy ra chuyện gì, quan hệ thế nào, Hạ Bạch cũng không thể tùy tiện nói với vợ chồng bọn họ, nhưng có thể hỏi Vưu Nguyệt một chút.

Mãi cho đến bệnh việnchỉnh hình, Vưu Nguyệt cũng không trả lời cậu.

Hạ Bạch gọi điện thoại, lại ngoài vùng phủ sóng.

Chú nhóc Hạ Bạch ngây thơ hỏi: ‘’Ngoài vùng phủ sóng là sao?"

"A." Dương Mi nói: "Có lẽ đối phương đã đi đến một nơi vô cùng xa xôi, không nằm trong phạm vi có sóng điện thoại ấy."

Lăng Trường Dạ bổ sung: "Có thể là ở trong trò chơi."

Hạ Bạch sửng sốt một chút, để hai người đi vào trước, sau đó cậu tìm được số điện thoại của rạp chiếu phim Hài Hòa trên mạng rồi gọi đi.

"Xin chào, đây là rạp chiếu phim Hài Hòa, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"

"Xin chào, xin hỏi Vưu Nguyệt còn ở rạp chiếu phim không? Tôi không gọi được điện thoại di động của chị ấy..."

"Vưu Nguyệt đã không còn làm việc ở rạp chiếu phim của chúng tôi nữa."

"Tại sao? Chị biết nguyên nhân không?"

Bên kia trả lời một câu "không biết" xong thì cúp máy.

Không bao lâu Hạ Bạch nhận được một tin nhắn đến từ số điện thoại cá nhân, biết là chuyện gì xảy ra.

Vốn dĩ rạp chiếu phim Hài Hòa chỉ là một rạp chiếu phim nhỏ, không có lợi nhuận gì, tiền lương của nhân viên công tác thấp đến đáng thương, đương nhiên không có yêu cầu gì.

Sau đó phó bản rạp chiếu phim Hài Hòa được phá, rạp chiếu phim Hài Hòa trở thành một trong những nơi an toàn nhất thành phố Tuyền Quảng, rạp chiếu phim an toàn nhất không có một không hai, rạp chiếu phim Hài Hòa lập tức nổi tiếng, làm ăn phát đạt, người đến người đi.

Ông chủ muốn nhân cơ hội thăng cấp rạp chiếu phim, Vưu Nguyệt vẫn luôn cúi đầu lầm lì ít nói đã bị ông chủ đuổi đi, đổi thành một nhân viên công tác tươi cười ngọt ngào.

Hạ Bạch sửng sốt, gửi tin nhắn hỏi đối phương: [Chị biết chị ấy đi đâu không?]

Đối phương trả lời: [Không biết, cô ấy nói cô ấy muốn về nhà xem thử, nhưng chúng tôi đều không biết nhà cô ấy ở đâu, bình thường cô ấy rất ít khi nói chuyện ở rạp chiếu phim.]

Hạ Bạch nhìn lại hướng rạp chiếu phim Hài Hòa, thành phố Tuyền Quảng bắt đầu khôi phục náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, không biết Vưu Nguyệt bị đuổi đi lúc này đang ở đâu, bên cạnh có ánh đèn chiếu sáng hay không.

Cậu lại gửi tin nhắn cho Vưu Nguyệt: [Chị Vưu Nguyệt, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời em một chút. ]

Gửi xong cậu liền vào bệnh viện chỉnh hình, đến phòng bệnh của Trương Nhuận Nguyệt thăm cô.

Người chơi hệ chữa trị đã rời đi, Trương Nhuận Nguyệt đang ngồi trên giường, đã khôi phục dáng vẻ ban đầu của cô, nói với Hạ Bạch: "Đàn em, tôi không sao rồi. Người chơi hệ chữa trị thần kỳ thật đấy, nếu y học của chúng ta cũng có thể đạt tới trình độ này thì tốt rồi, không biết có cách nào sao chép hay không."

Không hổ là người học y. Đầu tiên nghĩ đến chính là phát triển y học.

Hạ Bạch hỏi: "Những bộ phận bị cắn nuốt kia?"

Trương Nhuận Nguyệt: "Quả thật có chút mơ hồ, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống, tương lai còn có thể nhìn thấy càng nhiều, nghe được càng nhiều, cảm nhận được càng nhiều."

Hạ Bạch vì tâm thái của cô mà nghiêng đầu giơ lên một ngón tay cái.

Trương Nhuận Nguyệt nhìn thấy động tác của cậu thì sửng sốt một chút, Hạ Bạch cũng kịp phản ứng, cậu không tự giác học động tác của Chung Tử Thương.

Trương Nhuận Nguyệt hỏi: " Đàn em Hạ Bạch, cậu đã đưa thi thể của bọn họ về chưa?"

Hạ Bạch gật đầu.

"Vừa rồi trưởng phòng Nguy nói ngày mai chúng ta có thể trở về trường học." Trương Nhuận Nguyệt nói.

Hạ Bạch: "Ừ, dẫn bọn họ về trường học."

Trương Nhuận Nguyệt cười cười: "Có lẽ bọn họ sẽ rất vui."

Hai người đang nói chuyện thì có một nhân viên đến nói với bọn họ: "Làm phiền rồi, có thể làm phiền hai người đến phòng 201 một chuyến không? Người của Viện nghiên cứu muốn nghe hai người nói về trò chơi vừa mới phá được."

Hạ Bạch đã trải qua chuyện này hai lần, cũng coi như quen thuộc, cậu nói đơn giản với Trương Nhuận Nguyệt, sau đó cùng cô đến 201.

Phòng 201 vốn là một văn phòng của bệnh viện chỉnh hình, có mấy bàn làm việc, còn có ghế sô pha tiếp khách. Lúc bọn họ đến, ngoại trừ Lăng Trường Dạ và Dương Mi thì những người khác đều đã đến. Ngoài dự liệu, ngay cả Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng cũng đến, bên cạnh hai người là Thiện Gia Dương đã khôi phục khuôn mặt nhưng vẻ mặt vẫn rất mờ mịt.

Tất cả người chơi đã phẫu thuật thẩm mỹ đều đã khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.

Hạ Bạch đi theo Trương Nhuận Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, nhìn thoáng qua cửa, nhàm chán nghĩ Lăng Trường Dạ có thể lại thay quần áo hay không, anh hẳn là trở về phòng bệnh của anh thay quần áo rồi.

Quả nhiên.

Lúc Lăng Trường Dạ đi vào, rực rỡ hẳn lên. Anh thoạt nhìn không chỉ thay quần áo, còn tắm rửa sạch sẽ, cách một cái bàn làm việc, Hạ Bạch cũng ngửi thấy mùi nước biển và mùi gỗ quen thuộc trên người anh.

Cậu vừa ngồi xuống không bao lâu, màn hình trên tường liền sáng lên.

Vừa ra khỏi phó bản Đài truyền hình Hoa Ninh, nhìn thấy màn hình trên tường sáng lên thật sự không có ai vui nổi.

Hạ Bạch lại gặp được người quen, Viện phó Dương kia, ba lần thuật lại đều nhìn thấy hắn, anh ta không có chuyện gì khác phải làm sao?

Viện phó Dương nhìn về phía bọn họ, hỏi: "Không phải còn một người sao?"

Lăng Trường Dạ: "Chưa chắc cậu ấy sẽ đến."

Viện phó Dương im lặng vài giây, giống như không muốn để ý đến người này, anh ta im lặng, lại bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng: "Dương Mi là người của Cục quản lý trò chơi, cũng muốn không phối hợp với công việc của Cục quản lý trò chơi như vậy, người của đội Công Kiên các anh, có cần phải quá đáng thế hay không?

"Xin lỗi, tôi tới muộn." Dương Mi đứng ở cửa ra vào nói.

Viện phó Dương vừa rồi lạnh giọng chất vấn lập tức tắt tiếng.