Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 94



Trên đường rời khỏi thôn Thất Lý, Hạ Bạch hỏi Nhị Oa: "Còn sợ không?"

Nhị Oa nhìn Thất tổ nương nương nơi xa, lại nhìn Hạ Bạch bên cạnh, "Một chút xíu."

Nói xong cậu bé tới gần Hạ Bạch một chút, trên lỗ tai lại mọc ra một đóa hoa trắng nhỏ.

Hạ Bạch: "..."

Cậu quyết định dẫn theo Nhị Oa đến Cục quản lý trò chơi, cho những người khác trong đội Công Kiên nhìn xem thành tựu đáng chúc mừng của Nhị Oa.

Cậu bé biết chủ động dùng kỹ năng, mặc dù bây giờ chỉ là nở hoa.

Khi đến trụ sở của Cục quản lý trò chơi là mười một giờ sáng chủ nhật.

Trụ sở chính của Cục quản lý trò chơi nằm trong một công viên ở ngoại ô thành phố thành phố Phong Ninh, mặc dù là ngoại ô nhưng khắp nơi đều có nhà cao tầng san sát, trụ sở chính của Cục quản lý trò chơi nằm trong số đó.

Hạ Bạch nhìn thấy Tống Lộ ở cửa tòa nhà, Hạ Bạch đi học ở trường, lúc không cần cô chăm sóc, cô giúp Hạ Bạch xử lý các loại nhu cầu sinh hoạt ở trong tòa nhà này.

Tống Lộ: "Phòng làm việc của đội Công Kiên là tầng 19, nơi đó có mấy phòng nghỉ ngơi, đi nghỉ trước một lát?"

Hạ Bạch: "Được."

Sau khi quét khuôn mặt ở cửa, nhận dạng đồng tử, Hạ Bạch và Tống Lộ cùng nhau đi vào tòa nhà Cục quản lý trò chơi. Vừa vào cửa có thể nhìn thấy một màn hình lớn trong đại sảnh, Hạ Bạch đã từng thấy màn hình kiểm tra trò chơi, bên trên có những chấm nhỏ màu sắc khác nhau đang nhấp nháy. Trong tòa nhà rất giống một công ty công nghệ cao, vô cùng hiện đại hóa, có máy móc thông minh đi qua đi lại.

Vừa vào cửa không bao lâu, một nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen đi tới chỗ bọn họ, "Xin chào, xin hỏi anh là Hạ Bạch sao?"

Hạ Bạch nhìn thấy ba chữ "Viện nghiên cứu" trên thẻ nhân viên của cô, "Đúng, là tôi."

Cô nói: "Viện phó Dương của chúng tôi muốn mời anh đi một chuyến, muốn bàn chút chuyện có liên quan đến trò chơi với anh."

Cùng lúc đó, trong điện thoại di động của Hạ Bạch bắn ra một yêu cầu trò chuyện.

Cuộc gọi này không đến từ bất kỳ phần mềm nào trong điện thoại, mà giống như "Người ở gần đây".

Phía trên viết rõ ràng ràng người xin: Dương Nghi.

Dương Nghi, phó viện trưởng viện nghiên cứu của Cục quản lý trò chơi, người phát hiện kỹ năng của trò chơi sớm nhất, thân phận trò chơi là 【 Nhà Tư Tưởng】, là một nhà nghiên cứu có IQ cao nổi tiếng của Cục quản lý trò chơi, cũng là người mà Hạ Bạch đã gặp ba lần trên màn hình lớn.

Hạ Bạch mở video, đối diện quả nhiên là người quen kia."Phó viện trưởng Dương, chào anh."

Dương Nghi: "Vừa rồi nhìn thấy cậu đến Cục quản lý trò chơi, muốn gặp cậu một lần. Tôi có nghe nói về chuyện Hỉ Thần nhà cậu mất tích, cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Hạ Bạch nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình, suy nghĩ một chút, Lăng Trường Dạ còn chưa trở về, Dương Mi cũng chưa tới, hiện tại nơi này không có người quen của cậu, cậu đi tầng 19 cũng ngồi không, đi gặp anh ta cũng được, nói không chừng có thể thăm dò được một số chuyện có liên quan đến ông nội và Hỉ Thần từ trong miệng của vị nghiên cứu viên thiên tài đã từng nghe qua vô số trò chơi này.

Dương Nghi nói với Hạ Bạch đến phòng làm việc của anh ta, Hạ Bạch giao Nhị Oa cho Tống Lộ, sau đó đi theo cô gái kia.

Phòng làm việc của Dương Nghi ở trong một tòa nhà kiểu Tây phía sau tòa nhà, bên ngoài tòa nhà kiểu Tây nhìn có vẻ cổ điển, bên trong còn có cảm giác cao cấp, dọc đường đi, Hạ Bạch chú ý tới mấy cái camera đủ loại hình dáng đảo qua cậu, trong tòa nhà có tiếng vang khi sử dụng dụng cụ không rõ ràng nhưng không đáng ghét.

Nữ nhân viên kia đưa cậu đến cửa phòng làm việc của Dương Nghi, gõ cửa, sau khi mở cửa ra thì cô liền rời đi.

Hạ Bạch bước vào cửa một bước, chớp mắt nhìn, cảm giác nơi này có chút khác biệt so với bên ngoài, rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào thì cậu lại nói không rõ ràng.

Nơi này giống như là một văn phòng, có bàn làm việc có máy tính có ghế sô pha, lại giống như một phòng thí nghiệm, có một tủ đựng chai lọ chỉnh tề, còn có một số dụng cụ nhỏ mà Hạ Bạch không biết.

Dương Nghi ngồi ở sau bàn làm việc, mặc một thân áo khoác trắng, mắt kính viền bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của máy móc, đôi mắt hẹp dài trong vầng sáng vừa lạnh vừa sắc bén.

"Mời ngồi." Dương Nghi đưa tay về phía ghế sô pha trước mặt cậu.

Sau khi Hạ Bạch ngồi xuống, Dương Nghi cũng ngồi xuống ghế sô pha đối diện Hạ Bạch, rót cho Hạ Bạch một ly nước.

Hạ Bạch nói tiếng cám ơn, không lập tức uống.

Dương Nghi đẩy đẩy kính mắt, nói với Hạ Bạch: "Tôi rất tò mò chuyện Hỉ Thần nhà cậu biến mất, cậu cũng muốn biết bọn họ đi đâu, muốn tìm được bọn họ, đúng không?"

Hạ Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

Dương Nghi nói tiếp: "Vậy cậu sẽ nói thật kỹ thông tin của bọn họ với tôi, đúng không?"

Hạ Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

"Được." Dương Nghi nói: "Vậy trước tiên cậu hãy nói cho tôi biết thông tin của bọn họ, ví dụ như bọn họ từ đâu tới, lúc biến mất có dấu hiệu gì, vì sao cậu lại muốn tìm bọn họ như vậy."

Hạ Bạch cắn môi, "Bọn họ, bọn họ là thi thể không nhà để về mà ông nội của tôi đã thu nhận khi cản thi, biến mất không có dấu hiệu gì. Ngày đó sau khi tôi nghe được tin tức thành phố Tuyền Quảng bị phong tỏa, tôi muốn chôn cất ông nội đã chết ở trong sân, lúc đào đất đụng phải quan tài của bọn họ, ngoài ra, không còn chuyện gì khác."

Dương Nghi hỏi lần nữa: "Cậu sẽ nói thật với tôi, đúng không?"

Hạ Bạch gật đầu, "Tôi sẽ nói thật với anh."

Dương Nghi: "Những Hỉ Thần kia là ông nội cậu thu nhận lúc cản thi? Không hề có liên quan gì đến cậu?"

"Đúng, ông nội nói với tôi như vậy đấy." Hạ Bạch nói: "Tuy nhiên, sau đó chúng tôi phỏng đoán, bọn họ cũng có thể là được ông nội tôi đưa ra từ trong trò chơi, cho nên mới biến mất sau khi ông nội tôi chết."

Dương Nghi: "Là sau khi ông nội cậu chết, bọn họ lập tức biến mất sao?"

Hạ Bạch lắc đầu, "Không phải, nhưng khi đó thành phố Tuyền Quảng xuất hiện rất nhiều trò chơi, có thể là do nguyên nhân này, nhà tôi cách thành phố Tuyền Quảng rất gần, bọn họ bị năng lượng trò chơi bắt được."

Dương Nghi suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Kỹ năng trò chơi của cậu là cái gì?"

Hạ Bạch: "Xác Sống."

Dương Nghi: "Thân phận trò chơi thì sao?"

Trán Hạ Bạch chảy rất nhiều mồ hôi, vẻ đờ đẫn trên mặt như bị cái gì phá hư, cậu chớp chớp mắt nói: "Thầy cản thi, tôi có thể khống chế xác chết."

Dương Nghi quan sát cậu: "Có thể cho tôi một chút máu của cậu để tôi nghiên cứu được không?"

"Tôi..."

Dương Nghi: "Cậu sẽ đồng ý với tôi, cho tôi một chút máu của cậu để tôi nghiên cứu."

Hạ Bạch: "Tôi..."

"Bành!" Cửa lớn bỗng nhiên bị đá văng, tiếng nổ mạnh làm cho Hạ Bạch lắc đầu, giật mình tỉnh táo lại. Cậu nhìn về phía cửa ra vào, thấy được Dương Mi phẫn nộ và Lăng Trường Dạ đang cười.

Dương Mi: "Anh đang làm gì thế hả! Đồ điên này! Nhị Oa lúc đó, anh còn chưa nghiên cứu đủ phải không!"

Lần đầu tiên Hạ Bạch nhìn thấy vẻ mặt sa sầm ở trên mặt Dương Mi, âm trầm đến mức giống như có thể nhìn thấy sự thù hận.

Thái độ của Lăng Trường Dạ thoạt nhìn ôn hòa hơn Dương Mi rất nhiều, anh khách sáo nói: "Viện phó Dương có thể không biết, Hạ Bạch là thành viên chính thức của đội Công Kiên, anh không có quyền tùy tiện gọi cậu đến chỗ anh nghiên cứu đâu."

Dương Nghi đứng lên, nhìn Dương Mi một cái, lại mặt không đổi sắc mà nhìn chăm chú vào Lăng Trường Dạ: "Cậu ta có khác thường, tôi có quyền làm một số nghiên cứu phù hợp với quy định của Cục quản lý trò chơi với cậu ta."

Lăng Trường Dạ hỏi: "Có gì khác thường?"

Dương Nghi chỉ chỉ phía sau Hạ Bạch, Hạ Bạch xoay người theo, phía sau cậu không biết từ lúc nào đã xuất hiện màn hình, trên màn hình là bóng dáng của cậu, phía trên là một mảnh màu đỏ.

"Năng lượng trò chơi trên người cậu ta đã vượt chỉ tiêu, có thể còn cao hơn so với Nhị Oa vào gần trăm trò chơi, nhưng cậu ta mới vào ba trò chơi, cái này hợp lý sao?"

Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm màn hình vài giây, cười nói: "Theo tôi được biết, đây chỉ là thiết bị riêng của viện phó Dương, Cục quản lý trò chơi còn chưa chính thức thông qua xét duyệt, những dao động năng lượng của trò chơi có thể được kiểm tra đo lường ở con người giống như trên đất, cũng bởi vậy phỏng đoán mối liên hệ giữa người và trò chơi cũng chỉ là giả thiết, còn chưa được nghiệm chứng."

Dương Nghi không đáp lại, anh ta lạnh lùng nói: "Cậu ta có thể là chỗ đột phá của nghiên cứu trò chơi, tôi chỉ cần một chút máu của cậu ta, cho dù là cục trưởng tới cũng sẽ không cảm thấy quá đáng."

"Xét thấy viện phó Dương từng nghiên cứu Nhị Oa của đội mình, tôi cảm thấy việc này có chút quá đáng." Lăng Trường Dạ nói, không đợi Dương Nghi mở miệng, Lăng Trường Dạ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, ánh sáng màu xanh xuất hiện: "Viện phó Dương, chúng ta còn phải giằng co nữa sao?"

Dương Nghi nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nhường ra một bước: "Tôi sẽ đi báo cáo với cục trưởng."

Lăng Trường Dạ gật đầu: "Đương nhiên, đây là quyền lợi của anh."

Hạ Bạch thấy thế, không cần đội trưởng nói, lập tức ngoan ngoãn đi theo hai người ra ngoài.

"Xin lỗi, là sơ suất của tôi, tôi cho rằng ở trụ sở Cục quản lý trò chơi rất an toàn, anh ta sẽ không trắng trợn làm gì tôi ở Cục quản lý trò chơi." Hạ Bạch xin lỗi hai người.

Đã không còn thấy ánh sáng xanh trong mắt Lăng Trường Dạ, "Cậu biết anh ta làm gì với cậu không?"

Hạ Bạch mơ hồ biết một chút, "Thân phận trò chơi của anh ta là 【Nhà Tư Tưởng】, suy nghĩ của anh ta có thể trở thành sự thật ở một mức độ nào đó?"

Cho nên, Dương Nghi nói với cậu, cậu sẽ không nói dối anh ta, cậu sẽ rất khó nói dối Dương Nghi, chỉ có thể nói thật ở trước mặt anh ta, cho dù cậu ý thức được cái gì.

"Ừm." Lăng Trường Dạ không phê bình cậu: "Kỹ năng của anh ta rất khó đề phòng, sau này khi đối mặt với anh ta thì nhất định phải chú ý đấy."

Hạ Bạch liên tục gật đầu, quả thật kỹ năng này của Dương Nghi quá khó đề phòng, kỹ năng này của cậu cũng quá thích hợp để nghiên cứu.

Hai người lại nói thêm vài câu, Hạ Bạch chú ý tới Dương Mi vẫn luôn không nói chuyện, cậu nhớ tới lần trước Dương Mi xuất hiện khác thường, không muốn nói chuyện, cũng là sau khi gặp Dương Nghi, lúc thuật lại trò chơi với người của Viện nghiên cứu ở bệnh viện chỉnh hình thành phố Tuyền Quảng.

Dương Mi, Dương Nghi, bọn họ đều họ Dương, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì?

Hạ Bạch thấy Dương Mi không muốn nói chuyện, cũng không trực tiếp hỏi cậu ta, mà là sau khi đến tầng 19 của đội Công Kiên, gửi tin nhắn hỏi Lăng Trường Dạ.

Cc: [Dương Nghi là anh ruột của Dương Mi. ]

Hạ Bạch ngây dại. Dương Nghi và Dương Mi thật sự là người hoàn toàn không giống nhau, rất khó liên tưởng bọn họ đến anh em ruột.

Dương Nghi là nhân viên nghiên cứu IQ cao, Hạ Bạch đã biết người nghiên cứu Nhị Oa năm đó chính là Dương Nghi, lúc ấy anh ta bị xử phạt nặng, bây giờ vẫn thành viện phó Dương của Viện nghiên cứu, có thể thấy được cống hiến của anh ta trong trò chơi này lớn đến bao nhiêu, là tên điên cố chấp, cũng là thiên tài.

Dương Mi thì trái ngược với anh ta, ngốc nghếch, bị thẻ người yêu ướp vị, nhìn cái gì cũng đều mang theo bộ lọc người yêu.

Cái Bánh Bẩn Bẩn: [Sao quan hệ của bọn họ lại biến thành như vậy? Bởi vì Nhị Oa sao? ]

Cc: [Cũng không hoàn toàn là vậy. Điều kiện gia đình bọn họ rất tệ, Dương Nghi lại giỏi giang từ nhỏ, có lẽ từng bị gia đình liên lụy, cho nên có chút bất mãn với bố mẹ của anh ta. Sau khi anh ta có được kỹ năng này, trò chơi xuất hiện ở nhà bọn họ, trong thời khắc nguy hiểm, anh ta bực bội nói với bố mẹ một câu: "Nếu hai người chết thì tốt rồi", bởi vì kỹ năng của anh ta, bố mẹ của bọn họ đã bị quái vật xé nát ở trước mặt của Dương Mi.]

Hạ Bạch sửng sốt, cậu nhìn về phía Dương Mi, Dương Mi đang ngồi ở một góc ghế sô pha, cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước mà mình đang cầm, ngón tay vô ý thức dùng sức vuốt ve.

Cc: [Đây chỉ là tôi nghe được từ người khác, cụ thể như thế nào tôi cũng không biết, tôi cũng nghe nói, trước đó quan hệ của Dương Nghi và Dương Mi rất tốt, là anh em có tình cảm rất tốt. ]

Hạ Bạch chợt nhớ tới ở khu vui chơi thành phố Tuyền Quảng, Dương Mi nói anh ta không lớn hơn cậu bao nhiêu, có thể gọi cậu là anh không, sau khi cậu đồng ý, Dương Mi gọi cậu một tiếng anh dưới màn pháo hoa, nhưng cũng chỉ có một tiếng rất nhẹ. Sau đó, anh ta cũng không gọi nữa.