Lục Dao Dao dường như không nhịn được mà khẽ cong khóe môi, nhưng ngay sau đó, nước mắt lại dâng tràn.
“Chị An Thanh, anh Giang Hoán đã nói rồi, sau này anh ấy sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm chu cấp cho em, nên chị không cần phải bận tâm nữa.”
“Hơn nữa, em có anh Giang Hoán chăm sóc, cần gì phải đi học đại học chứ? Em ở bên anh ấy, chăm sóc anh ấy cẩn thận chẳng phải tốt hơn sao?”
Ha, cuối cùng thì cái đuôi hồ ly của cô ta cũng lộ ra rồi.
Năm xưa, tôi chọn giúp đỡ Lục Dao Dao, bao năm qua luôn vô tư cống hiến, không phải vì tôi ngu ngốc.
Mà là vì, so với những đứa trẻ khác, cô ta đáng thương hơn.
Lần đầu tiên tôi đến thị trấn nhỏ ấy, cô ta quỳ trước mặt tôi, nước mắt hòa lẫn với bùn đất trên gương mặt.
“Chị ơi, ba mẹ em đều mất rồi, em đói lắm, em muốn ăn cái gì đó.”
“Em cũng rất muốn đi học nữa.”
Tôi thuê cho cô ta một căn phòng riêng, cho đi học, chu cấp tiền sinh hoạt, còn nhờ người chăm sóc đến khi cô ta tốt nghiệp cấp ba.
Những điều này, đúng là cô ta chưa từng yêu cầu.
Nhưng nếu không phải vì cô ta đóng vai kẻ đáng thương, có lẽ tôi đã chọn một cô gái khác có chí tiến thủ và hiểu chuyện, chứ không phải cô ta người luôn có thành tích đội sổ.
Gần đây, sau khi cô ta thi đại học xong, tôi có lòng tốt mời đến chơi, định sắp xếp cho cô ta đi du lịch thư giãn.
Nhưng sau khi đến đây, cả tháng trời, tôi còn chưa gặp cô ta được hai lần.
Nghe người khác nói, tôi mới biết, cô ta ngày càng thân thiết với vị hôn phu của tôi.
Ban đầu, tôi cũng không để tâm.
Cho đến khi tận mắt thấy hai người họ nắm tay nhau bước vào khách sạn.
Chỉ là, còn chưa kịp xử lý chuyện này, thì đến sinh nhật tôi.
Lúc này, Giang Hoán đang nhìn tôi đầy khinh miệt.
“Đúng vậy, tôi cũng không yên tâm giao Dao Dao cho loại người như cô.
“Cô nuôi nổi cô ấy, tôi cũng nuôi nổi!”
“Dù gì thì, tập đoàn Giang thị của tôi cũng chẳng thua kém tập đoàn An thị của cô bao nhiêu.”
Đúng là công tử nhà họ Giang, ngôi sao mới nổi của thành phố A, nuôi một người phụ nữ quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhìn vẻ mặt đắc ý, huênh hoang của anh ta.
Hình như anh ta đã quên mất, bản thân từng có một thời khốn cùng, phải cầu xin tôi giúp đỡ.
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm: “Giang Hoán, nếu năm đó tôi không đầu tư vào nhà anh, giúp anh thu hút khách hàng, thì e rằng ngay cả bản thân anh bây giờ cũng khó mà nuôi nổi.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Hoán hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo.
Anh ta ngẩng đầu, đầy vẻ khinh thường.
“Cô thật sự nghĩ rằng nhà chúng tôi có thể vực dậy hoàn toàn nhờ vào cô sao?! Nực cười, tất cả là nhờ tôi có đầu óc kinh doanh!”
“Số tiền cô đưa khi đó, tôi còn chẳng thèm để vào mắt!”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Tốt lắm, tôi đang chờ câu này của anh ta.
Tôi đứng dậy, bước lên sân khấu, cầm micro và hắng giọng.
“Thưa quý vị, cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi. Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một chuyện.”