Năm hai Đại học, Lâm Tự Thanh cũng từng nói dối Khương Mẫn một lời nho nhỏ.
Dạo đó Khương Mẫn bận rộn với công việc, không quan tâm nhiều đến nàng. Có lần lái xe đi ngang qua Đại học Minh Xuyên, cô bất ngờ thấy Lâm Tự Thanh đang làm thêm ở ven đường, không biết sao lại xảy ra xích mích với người khác, bị đẩy mạnh một cái té ngã xuống đất.
Khương Mẫn dừng xe, ngăn người kia lại, rồi đưa Lâm Tự Thanh đến bệnh viện trong trường.
Nàng chỉ bị trầy xước nhẹ ở khuỷu tay do ngã xuống đất. Nhưng kết quả kiểm tra của bác sĩ lại không ổn, nói là suy dinh dưỡng lại thêm hạ đường huyết.
Khương Mẫn hỏi tiền của nàng đâu hết rồi, cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cúi đầu, nhỏ giọng nói, trước đó thấy bạn cùng phòng mua mỹ phẩm, cũng mua theo, nên không còn tiền ăn.
Nhưng rõ ràng nàng đang để mặt mộc, quầng thâm mắt rất nặng, lại còn phải đi làm thêm, làm sao có thể đến mức không có tiền ăn.
Khương Mẫn không cần hỏi cũng biết nàng đang nói dối, khả năng cao là gia đình gặp chuyện cần tiền gấp. Nhưng điều đó cũng không làm xoa dịu cơn giận trong cô.
Khương Mẫn lạnh mặt: "Lâm Tự Thanh, khi nói dối phải nhìn vào mắt chị."
Bạn học Tiểu Lâm mười chín tuổi ngẩng đầu lên, đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi..."
Nhưng nhiếp ảnh gia Lâm Tự Thanh hai mươi chín tuổi sẽ không như vậy. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Nói hết rồi."
...
Cốc cốc cốc.
Dư Tư Tư gõ cửa bước vào, chào Khương Mẫn một tiếng, nói phần hậu kỳ video vẫn chưa làm xong, bảo Lâm Tự Thanh mau quay lại hỗ trợ.
Khương Mẫn không giữ người lại: "Đi làm việc đi."
Nàng xem giờ, nhớ đến lịch trình tối nay, cần phải đi sớm hơn.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ cao điểm, đường không tắc, nhưng xe chạy rất chậm.
Vị giám đốc Giản kia đã hẹn cô tối nay cùng dùng bữa.
Dùng bữa là thứ yếu, báo cáo công việc mới là nhiệm vụ chính.
Bữa ăn này chắc chắn sẽ không hề thoải mái.
Khương Mẫn đến nhà hàng Tây đã hẹn trước sớm hai mươi phút. Khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ rưỡi, Giản Yến Bình xuất hiện đúng giờ.
"Khương Mẫn, lâu rồi không gặp." Giản Yến Bình cởi áo khoác màu bạc, đưa cho nhân viên phục vụ. Cô ấy mặc một bộ sườn xám màu trơn, tông màu nhạt, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan tươi sáng, giọng nói chậm rãi và nhẹ nhàng.
"Giám đốc Giản." Khương Mẫn đứng dậy rót trà cho cô ấy: "Là em không phải, cuối năm công việc chồng chất, lâu rồi không đến thăm chị."
"Ừm, tình hình bên em tôi nắm được, báo cáo trước đó tôi cũng đã xem rồi." Giản Yến Bình nhìn cô cười như không cười: "Tình hình không mấy khả quan cho lắm."
Giọng điệu cô ấy dịu dàng, nhưng vừa mở lời đã đi thẳng vào vấn đề.
Kể từ khi Khương Mẫn tiếp quản "Lắng Âm", tình hình tài chính vẫn luôn không tốt. Đến năm nay, do không nhận được dự án từ cấp trên, đã rơi vào tình trạng thu không đủ chi. Lương hai tháng nay... đều là Giang Tuyết Tư tìm thư ký của Giản Yến Bình để phối hợp giải quyết.
Sáu bảy năm nay, tập đoàn Giản thị đã liên tục đầu tư không ít tiền.
Về nguyên nhân đằng sau việc này, Khương Mẫn cũng đã từng nghe nói. Năm đó Giản Yến Bình vì một số chuyện mà danh tiếng không được tốt, cần phải xây dựng hình ảnh tốt hơn trước công chúng. Khi đó Lắng Âm vẫn chưa có tên này, vẫn còn gọi là Độ Châu – Giản Yến Bình đã liên hệ với trưởng nhóm lúc bấy giờ, chủ động đề nghị tài trợ một khoản tiền, nhưng đổi lại, Độ Châu cũng phải hoàn thành không ít dự án công ích cho tập đoàn Giản thị.
Nhưng Giản Yến Bình là người mạnh mẽ và thủ đoạn, cô ấy sẽ không làm từ thiện mãi được.
"Về kế hoạch công việc năm tới, em đã viết một bản kế hoạch, đang trong quá trình chỉnh sửa, định tuần sau sẽ gửi bản cuối cùng cho thư ký của chị."
"Có điều, em muốn báo cáo sơ qua trước với GIám đốc Giản được không?"
Giản Yến Bình nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Khương Mẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Giản Yến Bình vẫn chịu lắng nghe cô, đó đã là một tín hiệu rất tốt.
Khương Mẫn không động đũa, cô vừa báo cáo công việc với Giản Yến Bình, vừa rót thêm trà cho đối phương: "Công việc vẫn chia thành ba mảng lớn. Một là các dự án của cấp trên, bên em vẫn sẽ tích cực tranh thủ lập dự án, nhưng khoản kinh phí này có hạn; hai là sẽ tăng cường hợp tác với các doanh nghiệp, thật ra hai năm qua đã tích lũy được một ít mối quan hệ, chỉ là phải xem dùng nguồn lực ấy thế nào; ba là phải vận hành lại các tài khoản truyền thông tự quản trước đây."
Giản Yến Bình trầm ngâm gật đầu: "Vậy em muốn tuyển thêm người sao?"
"Không tuyển." Khương Mẫn trả lời dứt khoát: "Mấu chốt là làm thế nào để sử dụng nguồn lực hiện có. Không cần thiết sẽ không tăng chi phí. Khi cần em sẽ cắt giảm nhân sự."
Giản Yến Bình cong môi: "Ý tưởng không tệ, nhưng thực tế sẽ khó khăn. Dù sao, con người luôn đi ngược lại mong muốn của họ."
Ánh mắt Khương Mẫn kiên định: "Em tin rằng việc thành do người."
Giản Yến Bình nhìn cô, chợt nở nụ cười: "Được rồi, ăn cơm đi. Em vẫn như xưa, hễ nói đến công việc là quên cả ăn uống."
Khương Mẫn cũng cười, cất đi giọng điệu nghiêm túc vừa nãy, chuyển sang trò chuyện về ngọc thạch, hí kịch, sườn xám... và đó chính là những chủ đề Giản Yến Bình cảm thấy hứng thú.
Ăn xong, cô tiễn Giản Yến Bình ra về, tiện tay đặt lọ nước hoa mua trên đường lên xe, rồi lịch sự chào tạm biệt.
Kết thúc bữa tiệc Hồng Môn này, Khương Mẫn xoa nhẹ ấn đường.
Cô lên xe, thấy cuộc gọi nhỡ của Giang Tuyết Tư, gọi lại: "Tuyết Tư, có chuyện gì à?"
"Không có gì, chỉ nghĩ tối nay cậu gặp Giám đốc Giản, tôi không yên tâm nên muốn gọi hỏi thăm, sau đó sợ làm phiền hai người nên cúp ngay."
"Ừm, ăn xong rồi."
"Chị ấy nói gì?"
"Nửa đầu năm sau, ít nhất vẫn sẽ tiếp tục đầu tư."
"Nửa năm..." Giang Tuyết Tư chợt cười, "Giám đốc Giản vẫn khiến người ta thấy áp lực như vậy. Tôi không thích nói chuyện với chị ấy lắm, cứ cảm thấy ngột ngạt. May mà là cậu, mỗi lần ăn cơm với chị ấy mệt như vậy mà cậu vẫn giữ được tâm trạng ổn định."
"Tôi không sao, cả năm tôi cũng chỉ gặp chị ấy vài lần. Còn cậu, cứ phải vì chuyện tiền bạc mà tìm thư ký người ta, luôn bị ấm ức, còn khó chịu hơn."
Nói đến đây, trong điện thoại chỉ còn lại sự im lặng.
Với bằng cấp và năng lực của họ, tuỳ tiện tìm một công việc sẽ dễ dàng và thoải mái hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng Khương Mẫn không muốn.
Làm việc mình muốn làm, lúc nào cũng không dễ dàng.
"Được rồi, không có gì thì cúp đây."
Trong xe không có mở hệ thống sưởi, Khương Mẫn hạ cửa kính, gió lạnh tràn vào.
Nhưng, câu nói của Giản Yến Bình vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Con người luôn đi ngược lại mong muốn của họ.
Khương Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hàng cây ven đường lướt qua nhanh chóng. Gần đến Tết, trên cây treo đầy lồng đèn đỏ, ánh sáng ấm áp và rực rỡ.
Nhưng khoảnh khắc này, cô lại cô đơn và mệt mỏi.
-
Chờ các thành viên trong nhóm nghỉ ngơi xong, Khương Mẫn bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ quay phim cuối cùng trước Tết.
Đây là một dự án công ích đã được ký kết vào tháng 9 năm nay. Cận kề năm mới, ở Minh Xuyên vẫn còn rất nhiều người vô gia cư ngủ dưới các gầm cầu lớn. Các bộ phận liên quan đã cố gắng đưa những người này đi, nhưng hiệu quả không tốt, thậm chí còn gây ra khủng hoảng dư luận.
Dự án này được phê duyệt dưới sự thúc đẩy của nhiều bên. Một mặt, các bộ phận liên quan muốn tiếp cận nhóm người này, hiểu rõ lý do tại sao họ không muốn rời đi, để có thể báo cáo với cấp trên; mặt khác cũng là để đáp lại những tranh cãi truyền thông trước đó, và tòa soạn tạp chí nơi Ninh Nhu làm việc cũng sẽ phối hợp thực hiện phỏng vấn.
Kinh phí dự án khá lớn, được hỗ trợ bởi một doanh nghiệp nhà nước, nhưng việc quay phim rất khó khăn, yếu tố rủi ro cao.
Khương Mẫn trình bày tổng thể tình hình dự án xong, đặt tài liệu xuống: "Mấy hôm trước đã cho mọi người tìm hiểu sơ qua rồi, bây giờ hãy nói về suy nghĩ của mình đi."
Du Huỷ cau mày: "Cái này khác với những lần hợp tác trước đây với doanh nghiệp, không phải viết một bản kế hoạch là giải quyết được. Chúng ta rất khó tiếp cận nhóm người này, càng không thể giành được lòng tin của họ, vậy thì không thể tiến hành quay phim được."
Khương Mẫn gật đầu: "Vì vậy tôi không giao công việc này cho bộ phận dự án, mà là muốn mọi người suy nghĩ đưa ra ý kiến."
Mọi người đều trầm tư, không khí bỗng chốc yên lặng.
"Vậy thì mỗi nhóm hãy đưa cho tôi một phương án. Hôm nay không lãng phí thời gian ở đây nữa, sáng thứ hai tuần sau nộp. Phần hậu kỳ video trước đó vẫn còn ý kiến chỉnh sửa. Hôm nay Tư Tư phải tranh thủ sửa xong, Tiểu Lâm phối hợp một chút."
Dư Tư Tư nhìn điện thoại, đã bốn giờ rưỡi rồi, cô ấy do dự lên tiếng: "Em..."
Hôm nay cô ấy không khỏe, còn muốn về nhà sớm mà...
Lâm Tự Thanh ngồi cạnh cô ấy, khẽ nói: "Cứ giao cho em."
Dư Tư Tư vội vàng cảm kích nhìn nàng: "Cảm ơn nhé."
Lâm Tự Thanh chỉ khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Cuộc họp nhỏ nhanh chóng kết thúc.
Dư Tư Tư đi theo Lâm Tự Thanh ra khỏi phòng họp: "Tiểu Lâm, chị nói em nghe bây giờ còn mấy chỗ cần sửa, có hai chỗ nhạc nền không phù hợp, còn có tiếng người ở khúc này..."
Hai người vừa nói vừa đi đến chỗ ngồi của Lâm Tự Thanh, Giản Minh nhìn chằm chằm vào họ, cười như không cười nhếch môi: "Nhiếp ảnh gia Lâm tài giỏi quá nhỉ, vậy thì phương án mà mỗi nhóm phải đưa ra lần này, cô phụ trách đi."
Vân Thư đứng bên cạnh nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng đồng ý, không ngờ Lâm Tự Thanh lại trả lời rất dứt khoát: "Được."
Vân Thư và Dư Tư Tư nhìn nhau, đều im lặng.
Đây không phải là một dự án quay phim đơn giản, sao có thể đồng ý ngay lập tức chứ!
Nhưng đây rõ ràng là màn ra oai phủ đầu mà Giản Minh dành cho Lâm Tự Thanh.
Họ chỉ có thể nghe, cũng không tiện nói gì.
"Chị Tư Tư, chị đi làm việc đi, phần sau giao cho tôi." Lâm Tự Thanh đeo tai nghe, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi.
Đợi đến gần sáu giờ, Giản Minh tắt máy trước, nói với Vân Thư: "Hết giờ làm rồi, còn ngồi đó làm gì?"
Vân Thư cũng đành phải tắt máy.
Cô ấy muốn ở lại giúp đỡ, nhưng lại không dám quá đối đầu với Giản Minh, đành xách túi đi ra ngoài, lộ ra vẻ khó xử.
Lâm Tự Thanh đeo tai nghe, gật đầu với cô ấy, rồi tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính.
Chỉ là không ngờ rất nhanh sau đó, Vân Thư lại quay trở lại.
"Cái đó... thật ra dự án này trước đây bên nhóm trưởng có thu thập một số thông tin ban đầu, là thông tin anh ấy có được từ nguồn riêng của mình. Ở chỗ chị không có..."
"Em làm một mình thì vất vả lắm. Chị Văn còn chưa về, nếu không chị ấy cũng có tài liệu."
"Không sao." Ánh mắt Lâm Tự Thanh bình thản: "Bên tôi ổn mà. Chị về trước đi."
"Nhưng không có ai giúp em..."
"Tôi tự làm, chị về nhà đi."
"Mới thức trắng đêm xong, tối nay em lại tăng ca nữa à? Chỉ là công việc thôi, đừng làm bản thân kiệt sức."
Lâm Tự Thanh thấy cô ấy có ý tốt, không nhịn được khẽ cười: "Chết cũng phải làm cho xong video và phương án."
"Vậy được rồi." Vân Thư thở dài: "Chị về trước nhé."
Lâm Tự Thanh cảm ơn ý tốt của cô ấy, đứng dậy tiễn.
Hai người đứng ở cửa, Vân Thư trước khi đi lại dặn dò nàng một câu: "Em đừng thức khuya quá, chú ý sức khỏe."
Lâm Tự Thanh nhìn lên lầu, khẽ lẩm bẩm: "Tôi biết mà. Chị ấy đang chờ phương án của tôi."
Cuối hành lang tầng hai, đèn của văn phòng đó vẫn sáng.
Bốn bề tĩnh lặng. Ánh đèn trắng soi rọi những bông tuyết bay lất phất trong không trung, lòng bỗng thấy an yên lạ thường.
Cô chăm chú nhìn vào ngọn đèn đó, khẽ nói: "Chị ấy đang đợi tôi."