Người Tình Thầm Lặng

Chương 10



Anh mở laptop cho tôi xem: “Yến Yến, nhìn này.”

Anh vào tài khoản chứng khoán, nói: “Em nhìn số dư kìa.”

Tài khoản của anh có hơn 190 vạn.

Trước giờ anh chưa từng cho tôi xem, tôi cũng không biết anh có bao nhiêu tiền.

Anh vừa hưng phấn vừa sốt ruột:

“Yến Yến, em biết không, anh phát hiện trên mạng có một cao thủ tên ‘Thâm Tàng’, ông ấy có mã cổ phiếu ‘Kim Mao’ tăng hơn 20 lần.

Anh học theo hướng dẫn của ông ấy, mấy hôm nay bắt đáy cổ phiếu ‘đầu tàu’, một ngày lãi gần 30%, lời được 50 vạn.

Chỉ cần anh bái ông ấy làm thầy, học được phương pháp đầu tư, sau này nhất định sẽ kiếm bộn.

Không không, chẳng cần đợi sau này, hiện tại anh đã có đủ tiền mua nhà.

Trước đây anh làm chưa đúng, lo làm kiếm tiền mà bỏ bê cảm xúc của em, nhưng từ giờ về sau, anh sẽ không thế nữa.

Em chẳng phải luôn muốn mua căn nhà có bếp lớn sao?

Đợi hết cách ly chúng ta đi xem nhà được không?”

Anh vồ vập nói một tràng, chẳng chừa kẽ hở cho tôi chen lời.

Tôi lặng lẽ đợi anh nói xong: “Nghiêm Gia Minh, em ở bên anh, chưa bao giờ vì tiền.”

Anh sững lại, xong lại gấp gáp: “Yến Yến, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, tốt gấp bội, cho anh thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”

Tôi lắc đầu, không phải chuyện gì cũng có thể làm lại từ đầu.

Một tuần sau, hết cách ly.

Tôi và Cố Vũ cùng rời khỏi khu Hạnh Phúc.

Cố Vũ chọn được một mặt bằng lớn hơn để mở tiệm bánh, chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới.

Một năm sau, tình cảm chín muồi, Cố Vũ theo tôi về thăm bố mẹ, bàn chuyện đính hôn.

Xe chạy giữa đường, Cố Vũ nhận điện thoại, rồi đưa máy cho tôi, nhờ tôi mở phần mềm chứng khoán để bổ sung thêm cổ phiếu.

Tôi nói: “Em không biết dùng.”

Cố Vũ cười: “Không biết anh dạy em.”

Tôi làm theo lời anh, mở tài khoản, phát hiện trong đó có mã cổ phiếu “Kim Mao.”

Tôi lờ mờ nhớ rằng Nghiêm Gia Minh từng nhắc đến, nói mã đó tăng 20 lần.

Nhưng nhìn kỹ, tôi mới thấy “Kim Mao” của Cố Vũ tăng không chỉ 20 lần.

Cố Vũ kể, đây là cổ phiếu bố anh tặng anh năm 10 tuổi nhân ngày sinh nhật, giờ đã qua 16 năm, giá cổ phiếu tăng 67 lần.

Tôi há hốc miệng, kinh ngạc đến nỗi không thốt nổi câu nào.

Sau này tôi mới biết, xưa kia Nghiêm Gia Minh tự nhận là “quản lý quỹ ngôi sao,” xem thường Cố Vũ chỉ là kẻ bán bánh mì, nhưng thực ra nghề làm bánh chỉ là sở thích của anh.

Anh sinh ra trong gia đình làm tài chính, từ nhỏ đã được tiếp xúc, đầu tư sớm đã giúp anh đạt được tự do tài chính.

Người mà Nghiêm Gia Minh muốn bái làm thầy, “Thâm Tàng,” thật ra chính là Cố Vũ.

Cố Vũ cười bảo: “Mấy cái bài viết trên mạng là hồi anh còn trẻ bốc đồng đăng lên, giờ tư duy đầu tư đã nâng cấp rồi.”

Tôi gật đầu: “Vậy là anh ta có mắt không tròng, để vụt mất cơ hội học hỏi từ cao thủ.”

Cố Vũ liếc nhìn tôi, hóm hỉnh: “Anh cũng thấy cậu ta có mắt không tròng, nên anh mới nhặt được cô bạn gái tuyệt vời thế này.”

Tôi lườm anh, lườm lườm rồi lại bật cười.

( Hết )