Người Vợ Ở Lại

Chương 2



Cả hội trường sững sờ.

Ai cũng biết Mục Trưng Diêu coi quân phục còn hơn cả mạng sống.

Cấp trên cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, giọng đầy tiếc nuối:

“Thật là hồ đồ! Tôi luôn xem trọng cậu, nhưng tuổi trẻ bồng bột… Nếu đã là vợ cậu, thì lần này bỏ qua.”

Ngay lúc đó, vệ binh đẩy tôi ra giữa đám đông:

“Chị dâu, Tư lệnh đang ở trong kia, chị mau vào đi!”

Tôi và Mục Trưng Diêu chạm mắt nhau, ánh nhìn của anh lạnh lẽo như dao.

Cấp trên nhìn tôi, lại nhìn sang Hạ Tuyết Nhung, lông mày cau lại:

“Mục Trưng Diêu, rốt cuộc cô ấy là ai?”

“Vợ của đồng đội, đến đưa ít đồ.”

Anh đáp lạnh tanh như đang nói về một người xa lạ, không chút gợn sóng.

Hạ Tuyết Nhung thấy tôi, đôi mắt đỏ bừng, giật tay khỏi anh, húc mạnh vào vai tôi rồi bỏ chạy.

Mục Trưng Diêu không liếc nhìn tôi lấy một cái, lập tức xoay người đuổi theo.

Tôi không thể ở lại thêm giây nào nữa.

Cảm giác như linh hồn bị rút sạch, tôi quay người, lảo đảo rời đi.

Chương 2

Tôi không biết mình đã lê về nhà bằng cách nào.

Vừa lấy chìa khóa ra, mấy người đàn ông bất ngờ lao từ hành lang ra, vung gậy đ.á.n.h thẳng vào chân tôi.

“Rắc!” Một tiếng giòn vang lên.

Cơn đau thấu xương khiến tôi gào lên rồi ngã quỵ xuống đất.

Hộp cơm mang theo đổ tung tóe khắp người.

Cuộc đánh đập kéo dài đến khi hai chân tôi không còn cảm giác, bọn chúng mới c.h.ử.i bới vài câu rồi bỏ đi.

Trong hành lang tối om, âm báo tin nhắn đột nhiên vang lên.

Tôi gắng gượng với tay lấy điện thoại, trên màn hình là tin nhắn lạnh lẽo của Mục Trưng Diêu:

“Ngoan ngoãn ở nhà, đừng xuất hiện trước mặt tôi và Tuyết Nhung nữa. Cũng đừng gây rắc rối cho cô ấy. Nếu còn tiếp diễn… lần sau không chỉ đơn giản là gãy chân đâu.”

Màn hình nhòe đi vì nước mắt.

Mười năm hôn ước, thứ tôi nhận lại được là đôi chân bị chính anh ta cho người đ.á.n.h gãy vì một người phụ nữ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô gái từng ôm ảo tưởng “gia quốc là trên hết”, từng ngây ngốc tự an ủi và chờ anh quay đầu – Tôi của ngày xưa – giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Phải rất lâu sau xe cấp cứu mới đến.

Lúc được đẩy vào phòng cấp cứu, ý thức tôi đã bắt đầu mơ hồ.

Mỗi lần bác sĩ chạm vào phần xương gãy, cơn đau như đâm xuyên tim óc khiến tôi gần như ngất xỉu.

Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm áo bệnh nhân.

Trong cơn choáng váng, ký ức thời thơ ấu bất ngờ ùa về.

Hồi còn nhỏ sống trong khu nhà quân đội, Mục Trưng Diêu luôn là người ít nói và xa cách nhất.

Anh thường một mình ở góc sân huấn luyện, lặng lẽ tập bắn, tập võ, cả người toát lên khí chất lạnh lùng khó gần.

Tôi cứ lẽo đẽo chạy theo sau, gọi anh là “Anh Diêu ơi!” nhưng anh chưa bao giờ ngoảnh lại nhìn tôi một lần.

Người lớn vẫn thường nói:

“Thằng bé nhà họ Mục, sau này nhất định là nhân tài giữ nước.”

Sau đó quả thật anh trở thành vị Tư lệnh trẻ nhất, ra trận chưa từng thất bại.

Chỉ là, với tôi, anh vẫn luôn giữ thái độ xa cách như vậy.

Mãi đến khi cha tôi hy sinh trong một nhiệm vụ để cứu cha anh, nhà họ Mục mới đón tôi về nuôi.

Cha anh là người chủ động đề nghị đính hôn.

Anh không phản đối, chỉ lạnh nhạt nói hai câu:

“Thứ nhất, sau khi cưới, tôi sẽ ưu tiên cho quân vụ, không có thời gian lo việc nhà.”

“Thứ hai, tôi không thể cho em tình yêu. Hôn ước này chỉ là cách nhà họ Mục báo đáp ân tình của em.”

Khi đó tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng: chỉ cần mình kiên trì, nhất định sẽ sưởi ấm được trái tim anh.

Nhưng mười năm trôi qua, anh lấy lý do “bận quân vụ” để thất hứa với tôi hết lần này đến lần khác.

Giờ tôi mới hiểu, anh không phải không thể phá lệ…

Chỉ là người khiến anh sẵn sàng phá lệ, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ là tôi.

“Nhuyễn Cẩn Hòa?” – Một giọng nói quen thuộc vang lên trước cửa phòng bệnh.

Giám đốc xưởng bước vào, tay xách giỏ trái cây, kinh ngạc nhìn tôi:

“Sao cháu lại bị thương đến mức này?”

Tôi vội lau nước mắt, cúi đầu che giấu:

“Không… không sao ạ. Cháu chỉ vô ý trượt chân ngã thôi.”