Người Vốn Phong Lưu

Chương 106: Người Vốn Phong Lưu



Một lát sau, xe ngựa đã chạy đến ngoài thành Nam Dương.

Lúc này, trong ngoài cửa thành đều có không ít đại nhân vật trong sĩ tộc. Những người này hoặc nói chuyện, hoặc ngồi dưới tàng cây đánh đàn, hoặc bảo ca kỹ ở cửa thành ca hát khiêu vũ. Về phần tộc trưởng Trần gia Trần Công Nhương thì đang đứng ở giữa cửa thành, nghiêng đầu, cùng Ngu Công nói nói cười cười.

Trần Dung nhìn Trần Công Nhương mặc trường bào, râu dài, khí chất dày rộng, âm thầm nghĩ: Lúc này, hắn sẽ không bị g.i.ế.c chứ?

Kiếp trước, Trần Công Nhương đã c.h.ế.t trong sự cố lần này, sau khi trải qua một phen tranh đoạt, cuối cùng Trần Nguyên chủ quản hết thảy sự vụ trong Trần gia ở Nam Dương. Đã không có Trần Công Nhương quản chế Trần Nguyên, hắn làm việc vô cùng ương ngạnh ích kỷ, Trần Dung quả thực không dám tưởng tượng, kiếp này, nếu còn để Trần Nguyên quản lý toàn bộ Trần gia ở Nam Dương, nàng sẽ có hậu quả gì.

Trần Dung vén rèm xe lên, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Trần Công Nhương đi vào trong thành Nam Dương.

Xe ngựa của Trần Dung trực tiếp chạy vào Trần phủ, rồi tới sân viện của nàng.

Vừa vào sân, Bình ẩu và Thượng tẩu đều tới đón, đồng thời, còn có Trần Thiến, Trần Kỳ, Trần Vi và các nữ lang. Khi những người này thấy Trần Dung mặt bẩn thỉu, trên hoa phục dính đầy bùn bẩn thì đều ngẩn ra. Trần Vi và các nữ lang trợn to hai mắt, ha ha bật cười.

Trần Dung cũng không để ý, nàng thi lễ với mọi người rồi không nói hai lời bước vào hậu viện, bắt đầu tắm rửa.

Trần Thiến nhìn bóng dáng Trần Dung bỏ trốn mất dạng, quay đầu kêu lên với xa phu: “Này, nữ lang nhà ngươi làm sao vậy?”

Xa phu cúi đầu thi lễ, trả lời: “Nô điều khiển xe không tốt, làm nữ lang bị ngã một cái.”

Trần Thiến ha ha cười, nói: “Muội ấy đúng là xui xẻo, may mà không có sĩ tộc đệ tử nhìn thấy, bằng không sẽ bị chê cười rồi.”

Xa phu không đáp, hắn điều khiển xe ngựa ra hậu viện.

Trần Dung tắm rửa mất gần một canh giờ. Khi nàng đi ra, Trần Vi và các nữ lang đã rời đi.

Mê Truyện Dịch

Nàng thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu đi về phía chính sảnh.

Nhưng vào lúc này, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu xông tới.

Trần Dung vừa ngẩng đầu thì đối diện với nét vui mừng lộ rõ trên mặt nhóm nô bộc. Bình ẩu lại tiến lên một bước, nâng cánh tay của nàng, vui vẻ nói: “Nữ lang nữ lang, nghe nô bộc kia nói, Nhiễm tướng quân muốn cưới người sao?”

Thượng tẩu đã ở một bên cười hớ hớ hỏi han: “Nữ lang, Nhiễm tướng quân đúng là đại trượng phu chân chính, khi người ở Bình thành, mỗi khi nghe đến tên người đó đều phải tán thưởng một phen mà. Hiện tại có thể gả cho y, thật đúng là tốt quá. Ta đã nói rồi, nữ lang nhà ta là người có phúc khí.”

Vẻ mặt Trần Dung đau khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng còn chưa trả lời, đột nhiên, Bình ẩu cũng mang vẻ mặt đau khổ: “Chính là, về Vương Thất lang, phải làm thế nào bây giờ?”

Trần Dung nhíu mày, mất hứng quát: “Về sau ai cũng không được đề cập về chuyện này nữa.”

Chúng phó ngẩn ra.

Trần Dung trừng mắt nhìn xa phu kia, cả giận nói: “Về sau không được nói lung tung, nhớ kỹ, chuyện hôm nay chưa hề phát sinh!”

Xa phu trẻ có chút sợ nàng, nghe vậy vội vàng lúng ta lúng túng đáp vâng. Nhưng Bình ẩu ở một bên vội vàng hỏi: “Vì sao? Chỉ có Nhiễm tướng quân không giống các sĩ tộc khác coi trọng xuất thân, y có thể cưới người làm thê mà. Bỏ lỡ y thì người phải làm sao bây giờ?”

Trần Dung đỏ mắt, quật cường nhếch miệng, hung hăng trả lời: “Ngay cả cả đời không lấy chồng, ta cũng sẽ không gả cho người này.”

Dứt lời, nàng xoay người đi vào trong phòng.

Thượng tẩu ở phía sau nàng kêu lên: “Nữ lang, gia tộc cũng sẽ không để cho người không lấy chồng đâu. Làm tiểu thiếp của người khác, đâu thể bằng với làm thê tử của Nhiễm tướng quân chứ.”

Trả lời Thượng tẩu là tiếng cửa phòng bị đóng thật mạnh.

Trần Dung vẫn nhốt mình tại trong phòng, tới buổi chiều, nàng nghe thấy bên ngoài đường phố truyền đến từng đợt cười vui.

Nàng nghe ngóng một lúc, nhịn không được đứng ở phía sau cửa, gọi: “Ẩu.”

Qua một hồi lâu, giọng nói của Bình ẩu vội vàng truyền đến: “Ở đây ở đây, nữ lang, chuyện gì vậy?”

Trần Dung nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sao náo nhiệt như vậy?”

Bình ẩu đã nhìn nàng lớn lên, biết lòng nàng dâng lên hiếu kỳ, lập tức bà dở khóc dở cười nói: “Nữ lang muốn biết, vì sao không ra nhìn thử.”

Bên trong Trần Dung không hé răng.

Bình ẩu đành phải nói: “Là như vậy, Nhiễm tướng quân mang theo hai trăm sĩ tốt đi tới thành Nam Dương. Đoàn người đều thật cao hứng, cảm thấy y dẫn theo người tới đây là thật tình muốn bảo vệ thành Nam Dương.”

Trần Dung ‘Uhm’ một tiếng.

Bình ẩu thấy nàng lại im lặng, không khỏi tiến lên, hỏi với vẻ cẩn thận: “Nữ lang, người vẫn chưa ăn bữa sáng, hiện tại là buổi chiều rồi. Có đói bụng không, muốn đi ra hay không?”