Người gác cổng là một hán tử gầy gò tầm 27, 28 tuổi, hắn liếc nhìn xe ngựa của Trần Dung vài lần, quát với Thượng tẩu: “Lang chủ có lệnh, đây là lúc khẩn cấp, phàm là có người cầu kiến, nếu có thiếp mời thì vào thẳng từ cửa chính.” Dứt lời, hắn không kiên nhẫn liên tục vẫy tay về phía Thượng tẩu.
Lúc này, Trần Dung ló đầu ra, nàng lấy ra ngọc bội Vương Hoằng đưa cho nàng, nói: “Là Thất lang cho phép ta đến.”
Người gác cổng ngẩn ngơ, hắn chạy chậm lại đây, nhìn qua miếng ngọc bội kia vài lần, đột nhiên kêu lên: “Người là Trần thị A Dung?”
Trần Dung đáp: “Vâng.”
Người gác cổng nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói thầm: “Đúng là diễm lệ tao mị, không trách được.” Nói tới đây, hắn nhíu mày nói: “Nữ lang không biết sao, Thất lang không có ở trong phủ.”
Trần Dung rũ mắt, nói: “Ta muốn gặp chúng phó Thất lang mang đến.”
Người gác cổng kia gật đầu, liên tục vẫy tay: “Vào đi thôi, vào đi thôi, Thất lang xưa nay ở tại nam viện.”
Cửa hông mở ra, xe ngựa chạy vào bên trong.
Trần Dung không để ý tới người gác cổng còn đang đánh giá, ánh mắt vừa khinh thị vừa tò mò, nàng cứ ngẩng cao đầu, đánh giá bố trí của Vương phủ.
Mà khối ngọc bội kia đã được nàng cất kỹ trong tay áo.
Sau khi xe ngựa chạy được mấy chục bước, Trần Dung bỏ mũ sa xuống, chỉnh trang lại thường phục.
Xe ngựa lập tức hướng tới nam viện.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đến, Thượng tẩu đỗ lại chỗ cổng vòm, một hán tử tầm 25, 26 tuổi, bộ dạng cao lớn khỏe mạnh đi ra, hắn đánh giá xe ngựa và xa phu, cất giọng quát: “Người tới là ai?”
Thượng tẩu nhảy xuống, cung kính nói: “Nữ lang nhà ta……”
Không đợi lão nói xong, hán tử kia đã liên tục vẫy tay, không kiên nhẫn kêu lên: “Thời điểm này nữ lang đến làm gì chứ? Thất lang không có ở đây!”
Đúng lúc này, trong xe ngựa truyền đến tiếng thanh mị của Trần Dung: “Thiếp là Trần thị A Dung.” Nàng vén rèm xe lên, thả người nhảy xuống, vừa đi về phía tráng hán, vừa lấy ra ngọc bội: “Đây là ngọc bội Thất lang giao cho thiếp.”
Tráng hán kia liếc nhìn ngọc bội một cái, thi lễ, rồi nói: “Gặp qua nữ lang.”
Hắn lui về phía sau một bước, đón Trần Dung vào sân.
Trần Dung vừa bước vào thì phát hiện cây cối um tùm, núi giả khắp nơi trong đình viện, có tầm mười chiếc xe ngựa đỗ lại, bên cạnh xe ngựa là một trăm võ dịch mặc khôi giáp.
Chúng phó dịch người người thân hình dũng mãnh, khi bọn họ nhìn thấy Trần Dung đi tới thì không khỏi ngẩn ra.
Lúc này, tráng hán đi sau Trần Dung giải thích: “Nữ lang, chúng ta vừa mới chuẩn bị xong, đang định xuất môn.”
Cũng không ngoài dự liệu, Trần Dung gật đầu lại nói: “Ta biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng dừng chân, thi lễ với chúng phó, cúi đầu liễm khâm, cất giọng trong trẻo rõ ràng: “Thiếp lần này tiến đến là muốn cùng chư vị đi tới thành Mạc Dương.”
Lời vừa thốt ra, Thượng tẩu đã vội kêu lên: “Nữ lang?”
Giọng kinh hoảng không hiểu.
Trần Dung không trả lời, vẫn duy trì tư thế làm lễ, mặt mày bình thản mang theo một chút kiên quyết.
Chúng phó hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía một văn sĩ tầm ba mươi tuổi.
Văn sĩ kia nhìn chằm chằm Trần Dung, hỏi: “Trần thị A Dung sao?”
“Vâng.”
Hắn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nàng có biết thành Mạc Dương đang bị người Hồ vây công, lần này tiến đến, dữ nhiều lành ít không?” Hắn chỉ về phía sau, cười lạnh: “Những người này đều là tử sĩ của Vương gia ta. Lần này tiến đến vốn không mong sống sót! Nữ lang thì sao?”
Trần Dung nói với vẻ bình tĩnh: “A Dung bình sinh có hai bằng hữu, thứ nhất là Tôn tiểu tướng quân, thứ hai là Thất lang, hiện tại, hai người bọn họ đều ở trong thành Mạc Dương.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Lần trước, A Dung đã từng nói qua với Thất lang, chàng có ơn cứu mạng A Dung, nếu có cơ hội, nguyện báo đáp chàng.”
Lời của nàng vừa dứt, văn sĩ kia liền trầm giọng hỏi: “Nàng thật sự đã quyết tâm?”
“Đã quyết tâm.”
“Tốt tốt tốt!”
Hai mắt văn sĩ kia phát sáng, hắn ngồi trong xe ngựa hướng tới Trần Dung vái chào thật sâu, nói: “Thật không ngờ, nữ lang lại là một phụ nhân có lễ tiết nghĩa khí! Xin mời!”
Trần Dung gật đầu, đi về phía xe ngựa sau lưng hắn.
Lúc này, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, để lão nô đi cùng người.”
Trần Dung quay đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Thượng tẩu, nhìn thấy sự kiên trì trong mắt lão, nàng ngẫm nghĩ, gật đầu rồi nói: “Hiện tại tẩu quay về, trang bị mấy thứ và hành lý lên xe, sau đó sẽ hội hợp với chúng ta ở cửa thành phía bắc.”
Thượng tẩu đáp với vẻ sầu khổ: “Vâng.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung nhìn Thượng tẩu điều khiển xe rời đi, xoay người đi về phía một chiếc xe ngựa không người.
Văn sĩ kia nhìn nàng chăm chú, thấy thế hỏi: “Sao A Dung lại vội vàng như thế?”
Trần Dung đáp: “A Dung ở trong phủ đoán rằng chúng quân sẽ có hành động này, chỉ sợ tới sẽ muộn nên không kịp mang theo hành lý.”
Văn sĩ kia kinh hãi, nói: “Điều này mà cũng bị nữ lang đoán trúng ư? Quả nhiên như lời của Thất lang nói, nữ lang cực kỳ bất phàm. Mời, xin mời.”