“Nếu như không cho, tính mạng này cũng không cần!”
“Mấy thứ này trả lại cho các ngài, chỉ cần các ngài cho lương thực!”
Tiếng kêu gào càng ngày càng vang.
Một thiếu niên vội vàng đi đến phía sau Vương Trác, kêu lên: “Phụ thân, vạn vạn lần không thể, vạn vạn lần không thể để đám dân đen này uy h**p!”
Một thiếu niên khác đứng ở bên cạnh lại nói: “Chất nhi nghĩ rằng, vẫn là cho bọn họ lương thực đi.”
Vương Trác sầm mặt, tay phải hắn giơ lên, ngăn lại vài hậu bối đang kêu gào, hắn ủ dột quát: “Cho lương thực! Vương Hữu.”
“Dạ.”
“Mệnh lệnh đội ngũ lập tức lên đường.”
“Vâng.”
“Vương Á.”
“Dạ.”
“Ngươi dẫn dắt chúng hộ vệ, trước đuổi đám lưu dân tới bên đường, nói cho bọn họ biết, lập tức sẽ có lương thực phân cho bọn họ. Bảo bọn họ nộp lại những thứ đã trộm.” Hắn bình tĩnh, quát to: “Nếu còn có người đi đầu gây náo loạn, không ngại g.i.ế.c một hai người!”
“Vâng.”
“Đoàn xe đi rồi mới có thể cho lương thực. Cho năm túi ngô đi, các ngươi cởi bỏ bao tải, để lại xe ngựa đi, cứ vứt túi ngô ở lại đó.”
Một câu cuối cùng của Vương Trác vừa mới thốt ra, vài đệ tử Vương tộc vui vẻ ra mặt, một thiếu niên kêu lên: “Phải nên như thế. Đám dân đen này dám uy h**p chúng ta, chúng ta liền bắt bọn họ quỳ rạp trên mặt đất ăn đống lương thực trộn lẫn với bùn đất kia!”
Hộ vệ Vương gia đều được huấn luyện, chưa nói tới võ lực, mà đám lưu dân vừa đói khát lại mệt mỏi này dù có hai mươi người cũng không đánh lại được một người trong nhóm. Bởi vậy, thế cục rất nhanh liền bị khống chế, chỉ chốc lát, nhưng thứ bị lấy trộm đều được thu hồi hết. Nhóm dân chúng tay không tấc sắt, ngay cả chạy cũng chạy không được vài bước, sau khi vài đầu lĩnh bị giết, ngây ra như phỗng đứng ở hai bên đường, trơ mắt nhìn đội ngũ Vương gia rời đi. Đến khi xe ngựa để lại được cởi bỏ dây buộc, vứt lại túi ngô lớn, ánh mắt đờ đẫn bất lực của bọn họ mới đột nhiên sáng ngời.
Trần Dung lười biếng nghiêng người dựa vào thành xe, lắng nghe nhóm lưu dân phía sau phát ra tiếng hoan hô, kêu la.
Khi trên phía đông hiện lên một tia nắng vàng, đoàn xe rốt cục đã hoàn toàn thoát khỏi đám lưu dân, bôn chạy ở nơi mờ mịt hoang dã.
Lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ chốc lát, ngoài rèm xe truyền đến một tiếng hỏi cung kính: “Nữ lang nhà ngươi đã tỉnh chưa? Vương công cho mời!”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không đợi Thượng tẩu trả lời, Trần Dung ngồi thẳng thân mình, tỉnh táo đáp: “Tỉnh rồi.”
Tiếng nói kia trở nên thoải mái: “Rất tốt, rất tốt.”
Xe ngựa của Trần Dung tiến lên phía trước.
Chỉ chốc lát, xe ngựa liền đi tới đội ngũ đầu. Lúc này, Trần Dung đã sửa sang lại một chút y phục tóc tai rồi xốc lên rèm xe.
Bên đường, đều là xe ngựa của đệ tử Vương thị, khi bọn họ thấy xe ngựa của Trần Dung đến thì đều đồng thời nhìn về phía nàng.
Đôi mắt sáng trong của Trần Dung đón nhận ánh mắt của bọn họ.
Khi ánh mắt của nàng nhìn qua, có vài người nghiêng đầu đi, tránh bị nàng nhìn chăm chú. Về phần cô nương đã từng trào phúng nàng kia, thì vẫn không hề lộ diện.
Xe ngựa Trần Dung tiến đến chỗ xe ngựa Vương Trác.
Xe ngựa chưa tới gần, tiếng cười của Vương Trác ở một bên truyền đến: “A Dung sao? Tới gần đây, nói chuyện với bá phụ con một chút được không?”
Giọng nói vô cùng hiền lành.
Trần Dung khom người đáp: “Vâng.”
Xe ngựa của nàng tới thật gần xe ngựa của Vương Trác.
Vương Trác sớm đã vén rèm xe lên, hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, hai mắt sáng ngời đánh giá Trần Dung, khi Trần Dung nhìn về phía hắn, Vương Trác thở dài: “A Dung, bá phụ hối hận, ngày đó nghe lời A Dung khuyên thì tốt rồi.”
Hắn nói tới đây, cơ thịt trên mặt khẽ giật giật.
Hắn quả thật là hối hận. Chuyện tối hôm qua, chính là vết nhơ vĩnh viễn của chi tộc bọn họ! Mặc kệ là g.i.ế.c lưu dân, hay là bị lưu dân trộm đồ, cuối cùng bị ép buộc phải để lại lương thực, đều sẽ khiến bọn họ đối mặt với sự chỉ trích của bổn gia! Tiền đồ chính trị của Vương Trác hắn sẽ ảm đạm mất đi ánh sáng — ngay cả lưu dân tầm thường cũng xử lý không xong, còn có thể trông cậy hắn gánh vác đại sự trị quốc cứu dân gì chứ?
Vương Trác nhìn Trần Dung, thi lễ, nói: “Thỉnh A Dung tiến đến, bá phụ là muốn giáp mặt tạ lỗi. A Dung, bá phụ tự phụ có thanh danh, ngay cả một nữ nhân như con cũng không bằng.”
Hắn nói ra thực chân thành.
Trần Dung lại biết, nếu Vương Trác không muốn gánh trên lưng xú danh ngu xuẩn tự phụ, không biết hối cải, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, thật đúng là không thể không tạ lỗi với mình.
Khi Vương Trác thi lễ, Trần Dung vội vàng nghiêng người tránh đi. Nàng cúi đầu, cung kính nói: “Sao Vương công lại nói lời ấy? Mang cả gia tộc đi về phía nam là đại sự, ngay cả thánh nhân cũng có một hai chỗ xem nhẹ!”