Mặt Trần Dung trắng bệch, nở rộ một tươi cười sáng lạn như hoa, khàn khàn nói: “Chúng ta trốn thoát rồi. Bọn họ, cũng trốn thoát rồi.” Nói xong, hai mắt nàng sáng ngời, vẻ mặt bừng tỉnh, nàng thẳng ngồi dậy, vươn tay vén rèm xe, nhìn ngắm bên ngoài.
Nhìn xe ngựa của Vương Hoằng và Tôn Diễn trên lưng ngựa, Trần Dung run giọng nói nhỏ: “Thượng tẩu, ta cùng với bọn họ có tình nghĩa cùng chung sinh tử, về sau, tình cảnh của ta nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”
Thượng tẩu thật không ngờ, nàng vừa tỉnh lại đã nói về điều này, lập tức lão hé miệng đáp: “Vâng.” Trong ánh mắt nhìn về phía nàng đều là cảm khái cùng đau lòng.
Tôn Diễn vừa quay đầu lại thì trông thấy Trần Dung đang ló đầu ra khỏi xe ngựa. Cậu phóng ngựa lại đây, đi đến trước mặt nàng, cậu dựa vào gần nàng, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi ta đã cảnh cáo bọn họ, bọn họ đều đáp ứng sẽ không nói lung tung. A Dung, muội cứ yên tâm.”
Trần Dung ngơ ngác nhìn cậu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Huynh nói cái gì vậy?”
Tôn Diễn nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng một cái, ngậm miệng không muốn giải thích. Cậu vươn tay vung về phía một sĩ tốt, quát: “Đem ống trúc đến đây.”
“Vâng.” Sĩ tốt kia ngay lập tức chặt một ống trúc mới.
Tôn Diễn cầm ống trúc kia nhét vào trong tay Trần Dung, nói: “Lau hết m.á.u trên mặt đi.” Dứt lời, cậu xoay người trở về.
Vừa mới giục ngựa chạy đi hai bước, bóng dáng cậu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Dung, muốn nói với nàng cái gì đó, nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Trong ống trúc đựng đầy nước trong, Trần Dung lau sạch mặt mũi, tay chân.
Khi nàng ném bỏ ống trúc đi, liếc mắt thì nhìn thấy Vương Hoằng mặc bào phục màu đen, đang chắp hai tay sau lưng, thi thi nhiên nhiên đi dạo trên bãi cỏ hoang vu. Gió lạnh thổi bay tóc dài của chàng, phất qua gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng, Trần Dung không khỏi thầm nghĩ: Thời điểm nào nhìn thấy chàng cũng đều cảm thấy mình đang du ngoạn ở thanh sơn bích thủy, kim mã ngọc đường. Người này luôn có khí độ cao hoa, cử chỉ ung dung, thật sự khiến người ta tự thấy xấu hổ.
Nàng thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại một chuyện, không khỏi hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ Thượng tẩu: “Tẩu, lúc nãy không phải ta ở trong xe ngựa của Vương Thất lang sao?”
Thượng tẩu đáp: “Vâng, là Tôn tướng quân đặt nữ lang vào đây.” Ngữ khí của lão không có gì dị thường.
Nhưng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung vừa trắng lại đỏ, đỏ lại trắng. Qua một hồi lâu, nàng đột nhiên khẽ nói: “Hóa ra Tôn Diễn nói là ý này.” Nàng vén rèm xe, đi về phía Tôn Diễn.
Tôn Diễn đang nói chuyện với một tướng lĩnh trẻ tuổi, thấy nàng đến gần, cậu phất phất tay, ý bảo người nọ cáo lui. Tôn Diễn tiến lên nghênh đón.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung cách cậu còn ba bước thì thi lễ, nói với giọng cảm kích: “Mới vừa rồi.. đa tạ.”
Gương mặt xinh đẹp của Tôn Diễn mang vẻ hùng hổ, cậu trừng mắt nhìn Trần Dung sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Muội thích Vương Hoằng đến vậy sao?”
Trần Dung ngẩn ngơ, Tôn Diễn chê cười: “Rõ ràng vẫn chưa gả đi, lại chủ động yêu thương nhung nhớ! Trần thị A Dung, không phải muội đã hạ quyết tâm làm tiểu thiếp của hắn đấy chứ?”
Trần Dung cảm thấy lạnh cả người, đáp lời theo phản xạ: “Không.”
Từ này vừa thốt ra, gương mặt căng cứng của Tôn Diễn thả lỏng hơn một chút, cậu trừng mắt nhìn nàng, hung tợn nói: “Nếu không muốn, vậy cẩn thận một chút.” Dường như cậu đối với Trần Dung rất phiền não, hừ mạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Trần Dung đuổi theo một bước, rồi vẫn ngừng lại.
Bất tri bất giác, nàng quay đầu nhìn phía chỗ Vương Hoằng đang đứng. Vừa quay đầu, nàng nhất thời cứng đờ. Chỉ thấy Vương Hoằng khoanh hai tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng nhìn Tôn Diễn…… Ánh mắt này, không biết vì sao, làm cho trong lòng Trần Dung có chút bối rối.
Đúng lúc này, tiếng quát cao giọng của Tôn Diễn truyền đến: “Ăn xong lập tức lên đường.” Nói xong, cậu liếc mắt một cái nhìn thấy hai người Trần Dung và Vương Hoằng mắt đi mày lại, lập tức cáu giận hừ một tiếng.
Cậu cách Trần Dung không xa, tiếng hừ này Trần Dung nghe thấy rõ ràng, nhất thời nàng rùng mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi về xe ngựa.
Mọi người ăn xong lương khô lại lên đường.
Khi cách thành Mạc Dương càng ngày càng xa, mọi người càng ngày càng thả lỏng.
Giữa trưa, binh lính Tôn Diễn phái đi dò đường quay về hồi báo, nói phía trước có hai lối rẽ đều thấy được bóng dáng của người Hồ, nhưng mà nhân số không nhiều.
Nếu nhân số không nhiều thì không đủ gây sợ hãi, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Chạng vạng, Tôn Diễn chọn một địa điểm tốt để hạ trại, đại đội nhân mã bắt đầu hoàn toàn nghỉ ngơi hồi phục.
Trần Dung lười biếng dựa vào thành xe ngựa, cách thành Mạc Dương càng ngày càng xa, lòng của nàng cũng càng ngày càng thả lỏng, không biết vì sao, vừa thả lỏng, nàng lại cảm giác được mỏi mệt khôn cùng, cả người giống như bị bệnh nặng, toàn thân mất hết sức lực.