Trần Dung lên xe ngựa, lười biếng nói: “Đi đi.”
Thượng tẩu ngồi ở vị trí xa phu, lặng lẽ hỏi: “Nữ lang, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lang chủ lại có vẻ mặt uất nghẹn giống như thẹn quá thành giận vậy?”
Trần Dung cúi đầu, nàng nghịch ngón tay của mình, lạnh lùng cười nói: “Cũng không biết hắn đắc tội với người nào, bị ám toán.”
Nàng nói tới đây, nhẹ nhàng cười, trong mắt lấp lánh tia cười: “Cũng không biết người đó là ai, nếu ta gặp được, thế nào cũng phải âm thầm cảm tạ hắn một phen.”
Thượng tẩu ha hả cười, cũng không để ý tới, đánh xe chạy ra ngoài đại môn.
Ba người Trần Dung vừa mới rời đi, mấy chiếc xe ngựa đã chạy đến, lúc này tiếng nghị luận mới ngừng lại.
Trong đại điện, trên quảng trường, tiếng ồn ào đều im bặt, mọi người đồng thời quay đầu lại, cung kính nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa kia.
Lúc này, xe ngựa đi đằng trước dừng lại, rèm xe được vén lên, trong sự chú mục của mọi người, Vương Hoằng tuấn dật thoát tục thi thi nhiên nhiên bước xuống.
Chàng vừa xuất hiện, trong đám người bộc phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ, trong tiếng hoan hô này, tuyệt đại đa số là thiếu nam thiếu nữ.
Đối mặt với hoan hô của mọi người, Vương Hoằng chỉ mỉm cười, chàng quay đầu nhìn về phía sau.
Trong xe ngựa phía sau chàng cũng có một người trung niên đi xuống.
Người trung niên này có gương mặt thanh tú, chòm râu ngắn, hai mắt hắn đặc biệt sáng ngời.
Nhìn thấy người trung niên này xuống xe ngựa, trong đại điện, một sĩ phu cười vui ra nghênh đón, từ rất xa, sĩ phu đã cất cao giọng nói: “Lang Gia Vương Nghi giá lâm, ở Lưu phủ thật sự là ngay cả vách tường cũng phát sáng.”
Vương Nghi nghe vậy, quay đầu nhìn sĩ phu kia, kinh ngạc hỏi: “Có Thất lang ở đây còn chưa đủ để vách tường nhà ngươi sáng lên sao?”
Lời này vừa thốt ra, sĩ phu kia không khỏi sửng sốt, đảo mắt lại cười vài tiếng, thầm nghĩ: Đã sớm nghe nói qua, thân thúc thúc của Vương Thất lang Vương Nghi có tiếng là độc miệng, nói năng đều rất khó ứng đối, hiện tại xem ra, thật đúng là không sai.
Trong lúc sĩ phu suy nghĩ, Vương Nghi kia cũng không cần hắn tiếp đón, vung tay áo dài, đi nhanh vào trong điện.
Mê Truyện Dịch
Chỉ chốc lát, Vương Nghi đã đứng ở cửa đại điện.
Hắn liếc nhìn bên trong, đột nhiên hỏi bằng giọng kinh ngạc: “Tiểu nhân họ Trần kia đâu?”
Nghe thấy hắn hỏi, vài người hai mặt nhìn nhau.
Vương Hoằng cong khóe miệng, khẽ cười nói: “Trần Nguyên ư? Có vẻ như rời đi trước rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Nghi nhíu mày, nói với vẻ mất hứng: “Làm sao hắn ta có thể rời đi trước được chứ? Hôm qua, tên kia còn nhờ người tìm tới ta nói muốn đem một nữ nhi tặng cho ta. Lúc ấy ta nghĩ rằng Thất lang con tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t cũng cần một nữ nhân để hầu hạ, nghe nói nữ nhân kia của hắn ta rất tao mị, vì vậy đã đáp ứng. Thật không ngờ, tiểu nhân này lại thất tín.”
Lúc hắn nói xong, Vương Hoằng nở nụ cười, miệng chàng bất giác cong lên, chậm rãi nói: “Việc này để nói sau đi.”
Vương Nghi cũng không nhận ra lời lẽ khác thường của chàng, gật đầu, nói: “Nghe quản sự nói, ngay cả nữ nhi tiểu nhân kia cũng đem tặng, lời lẽ thì chúc chúng ta khỏe mạnh, còn muốn an bài cho hắn ta một chức vị lục sính. Người như thế đúng là không đáng nhắc tới.”
Vương Hoằng nhíu mày, không hề hé răng.
Lúc này Trần Nguyên nào biết đâu rằng người cầm quyền đứng đầu Lang Gia Vương thị Vương Nghi trực tiếp bắt gọi hắn là tiểu nhân, còn nói hắn không đáng để nhắc tới?
Hắn ngồi trong xe ngựa, mặt mày tím tái, thở hổn hển. Nhưng xe ngựa vừa tới bên ngoài Trần phủ, hắn lại cảm thấy hối hận.
Hắn vươn tay vén rèm xe lên, nửa ngày không có động tĩnh.
Đến khi Trần Vi giật mình cũng về nhìn lại về phía sau.
Chỉ chốc lát, nàng ta thấy xe ngựa Trần Dung cũng chạy vào trong phủ, lập tức kêu lên: “Phụ thân.”
Trần Nguyên không kiên nhẫn quát: “Ta không sao! Con đi về trước đi.”
Trần Vi thấy tâm tình của hắn không tốt, vội vàng nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Trần Dung nhìn xe ngựa Trần Vi đi xa, mà xe ngựa Trần Nguyên vẫn không nhúc nhích thì không khỏi có chút buồn bực.
Khi tới gần, Trần Nguyên từ trong xe ngựa vươn đầu ra đánh giá nàng.
Lúc này đúng là ban đêm, trên trời một vòng trăng mờ, ánh sáng thực ảm đạm, ánh mắt hắn quỷ dị nhìn chằm chằm Trần Dung lòe lèo sáng, làm cho nàng cảm thấy lạnh lẽo rùng mình.
Trần Dung cúi đầu xuống, cẩn thận cất giọng gọi: “Bá phụ.”
Trong ánh mắt nghi vấn của Trần Dung, Trần Nguyên trầm ngâm một hồi, chỉ vung tay nói: “Không sao, con về phủ trước đi.”
“Vâng.”
Xe ngựa của Trần Dung cũng vội vã chạy vào trong phủ.
Trong ánh trăng hôn ám, Trần Nguyên nhìn xe ngựa Trần Dung đi xa nhíu mày. Khi hắn mở to mắt nhìn xe ngựa của Trần Dung, biểu tình của hắn có phần ảo não: Đại ca Trần Công Nhương đã nói trúng rồi, hiện tại cuộc sống ở thành Nam Dương càng lúc càng không đáng tin cậy. Muốn nối tiếp cuộc đời phú quý thì cần phải sống sót khỏe mạnh. Tốn thời gian hai ngày, thật vất vả mới xin gặp được Lang Gia Vương Nghi kia, bản thân lại không nắm chắc cơ hội. Chỉ đổ thừa cho nữ lang này không biết trời cao đất rộng, nếu lúc trước nàng chưa từng nói ra trước mặt mọi người, nàng đàn Phượng cầu hoàng đó là vì muốn gả cho Vương Thất lang thì mình có thể đưa nàng tới làm thiếp cho Vương Thất lang. Ai, cho tới hiện tại, có Vương Thất lang ở đây, mình cũng không dám xử trí nàng.