Trần Công Nhương đức cao vọng trọng, hắn vừa mở miệng, mọi người đều yên tĩnh lại.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Nhiễm Mẫn cười cười, giọng nói của y có chút mỏi mệt cùng khàn khàn: “Công cần gì nhiều lời?”
Trần Công Nhương ha ha cười nói: “Đúng, đúng cần gì nhiều lời, cần gì nhiều lời? Tướng quân đã sớm sáng tỏ trong lòng.” Hắn vung tay áo dài, ngồi ở lại tháp của mình.
Lúc này, Trần Vi dựa vào gần Trần Dung, khẽ nói: “A Dung, tim của ta đập thật nhanh.”
Trần Dung nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn hiên ngang kia, cười cười, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, bối rối không có ích gì đâu.”
Trần Vi đáp nhẹ một tiếng, nàng ta thì thào nói: “Muội thì không hoảng hốt rồi. Lần trước khi chàng gặp ta, ta biểu hiện không tốt, cũng không biết chàng có thể không bao giờ thích ta nữa hay không?”
Vấn đề này, Trần Dung không thể trả lời, nàng cũng không muốn trả lời.
Nàng chỉ nhìn ngó bên cạnh Nhiễm Mẫn, thấy trong số những người đi theo y cũng không có bóng dáng của Tôn Diễn, trong lòng có chút thất vọng.
Lúc này, quý tộc có thân phận đã tới đầy đủ. Trong tiếng nhạc, nhóm tỳ nữ mặc hoa phục đi vào, dọn rượu thịt trên tháp của mọi người.
Khi mang rượu thịt lên tháp của Trần Dung và Trần Vi, mấy bình phòng vây quanh các nàng không thể không bị dời đi.
Trần Dung vừa mới ngẩng đầu thì cùng với Trần Vi đón nhận ánh mắt của Nhiễm Mẫn. Trong đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt y sắc bén như đao, chỉ liếc mắt một cái, Trần Vi theo bản năng co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng. Về phần Trần Dung, cũng bị y trừng mắt mà rùng mình.
Đảo mắt, bình phong lại vây quanh, nam nhân cũng dời tầm mắt.
Chỉ thấy Vương Hoằng ngồi trên chủ tháp đột nhiên bưng rượu, bước đến bên cạnh Nhiễm Mẫn, chàng không chút khách khí giơ tay lên, nói: “Dời tháp.”
“Vâng.”
Trong tiếng đồng ý, hai người chuyển tháp của chàng đặt đối diện với Nhiễm Mẫn.
Sau khi Vương Hoằng ngồi xuống, chàng giơ lên chén rượu cười nói: “Lúc này nếu không nhờ có hai ngàn nhân mã của tướng quân, Vương Hoằng đã c.h.ế.t ở thành Mạc Dương rồi. Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, mời uống cạn chén này.”
Mê Truyện Dịch
Dứt lời, chàng ngửa mặt lên uống một hơi cạn sạch.
Nhiễm Mẫn ha hả cười, y bưng lên chén rượu, cũng uống một hơi cạn sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, Nhiễm Mẫn nhìn Vương Hoằng chăm chú, đột nhiên hỏi: “Lại không biết, vì sao Mộ Dung Khác kia nhất định phải có được đầu của Thất lang?”
Giọng của y không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, vô số cái đầu xoay qua đây, đại điện vốn huyên náo giờ đây cũng yên tĩnh lại. Mỗi người đều đang chăm chú lắng nghe đối thoại của bọn họ.
Vương Hoằng cũng cười, chàng thản nhiên nói: “Lòng dạ của gã hẹp hòi, thua nhưng không chấp nhận nổi mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Nhiễm Mẫn cũng kinh ngạc hỏi: “Thua nhưng không chấp nhận nổi? Làm sao đệ có thể cùng gã giao tế qua mà biết?”
Vương Hoằng cười mà không đáp.
Thấy chàng không muốn trả lời, Nhiễm Mẫn lại ha hả cười, y rót cho mình và Vương Hoằng một chén rượu, nói: “Đến đây, lại làm một chén.”
Bọn họ uống rượu, Vương Nghi trên chủ tháp thì nhíu mày, hắn khinh thường liếc mắt nhìn Nhiễm Mẫn, hỏi xung quanh: “Sao Thất lang lại giao hảo với tên thất phu này?”
Bọn người hầu ngẩn ra, một hồi lâu, kẻ sĩ trung niên vẫn đi theo Vương Hoằng kia mới nhẹ giọng đáp: “Thất lang là người luôn thích làm theo ý mình, công cần gì quản nhiều?”
Những lời này có chút không khách khí, Vương Nghi liếc nhìn kẻ sĩ trung niên kia một cái, thấy tuy rằng kẻ sĩ cúi đầu nhưng không hề sợ hãi, hắn không khỏi hừ khẽ rồi nói: “Chỉ là một nô bộc của người Hồ, Thất lang giao hảo với y đúng là làm nhục thân phận.” Nói thì nói như thế nhưng giọng của hắn vẫn thấp xuống, từ đầu đến cuối đều không để Nhiễm Mẫn nghe thấy.
Lúc này, nhóm sĩ tộc ngồi đầy trong điện bắt đầu giơ chén rượu đi quanh một vòng. Trong tiếng ồn ào cười đùa, Trần Công Nhương vẫn ngồi trên tháp của mình.
Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng ngồi phía trước hắn lúc này đã cùng đi ra.
Trong tiếng tiếp đón của mọi người, Trần Công Nhương tươi cười khả cúc, nhưng vẫn không đi về phía Vương Nghi. Một hạ nhân tiến đến phía sau hắn khẽ nói: “Lang chủ, vì sao không đến nói một câu với Vương công?”
Trần Công Nhương và một tộc trưởng sĩ tộc đối ẩm một chén, ôn hòa trả lời: “Nói cái gì?”
Người kia ngẩn ra, hắn ta liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Tối hôm qua, không phải lang chủ đã đáp ứng yêu cầu của Trần Nguyên rồi sao? Giờ phút này Thất lang không ở đây, bên cạnh Vương Nghi không có ai, đúng lúc có thể nhắc tới nữ lang A Dung mà.”
Trần Công Nhương buông chén rượu, hắn từ từ nói: “Vương Tác, ngươi đã nhận bao nhiêu lương thực của Trần Nguyên rồi?”
Người tên Vương Tác kia cả kinh, đảo mắt hắn ta bối rối, ấp úng sau một lúc, hắn ta nhẹ giọng trả lời: “Một túi lương thực.”