Người Vốn Phong Lưu

Chương 176: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung rõ ràng biết nam nhân phía sau này thông minh tuyệt đỉnh, cũng biết chàng sớm đã rõ ràng tâm tư ý đồ của mình. Nhưng một khắc này, nàng vẫn khe trả lời: “Không, ta có động tâm …… Nhưng động tâm với Vương Thất lang chàng, sẽ làm cho ta vạn kiếp bất phục!”

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, đảo mắt, bóng dáng cao to, mặc áo trắng như tuyết đã cách Trần Dung càng ngày càng xa.

Không biết vì sao, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa kia, Trần Dung vụt quay đầu lại, trơ mắt nhìn chàng, môi nàng đã mím thành một đường!

Vương Hoằng vừa ra khỏi cửa, người đứng trong sân liền đồng thời quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chàng.

Chàng mặc quần áo trắng như tuyết tựa như ngọc thụ lâm phong, cười nhẹ nhàng mà cao xa vời vợi.

Chàng cứ tươi cười như thế, vung tay áo dài, thi thi nhiên nhiên rời đi.

Trong nháy mắt, chàng ngồi trên xe ngựa, trong nháy mắt, chàng mang theo chúng phó rời khỏi sân viện của Trần Dung.

Trần Dung nhìn mọi người vẫn ngắm xe ngựa của chàng rời đi, lại cảm thấy có một chút không thích hợp.

Khi Bình ẩu vội vàng đến gần nàng, bà đột nhiên nghe thấy Trần Dung sợ hãi kêu một tiếng, mắng mỏ: “Đáng chết! Chàng chẳng nói gì cả! Ta rõ ràng muốn chàng xóa bỏ quan hệ mà!”

Bình ẩu ngẩn ngơ, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung nghiễm nhiên có dấu lệ, vội vàng đóng cửa phòng lại rồi xông lên.

Mê Truyện Dịch

Bà không để ý tới hai tay Trần Dung đang đưa ra, cẩn thận hỏi: “Nữ lang, sao vậy?”

Trần Dung ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Bình ẩu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng méo xệch, đột nhiên, nàng cất tiếng khóc òa.

Vừa khóc, Trần Dung vừa nhào vào trong lòng Bình ẩu. Nàng bất lực cầm lấy ống tay áo Bình ẩu, thì thào nói: “Ẩu, ta không muốn thích chàng, ta không muốn thích nam nhân này đâu!”

Bình ẩu thấy nàng khóc không hít thở nổi, bà kinh hãi, vội vàng vỗ lưng nàng, hỏi: “Nữ lang là chỉ Vương Thất sao?”

Trần Dung vội gật đầu, nói với giọng nức nở: “Là chàng, chính là chàng, nam nhân này ta tuyệt đối không quen biết, chàng có thân phận cao xa như thế, ẩu, ta không muốn thích hắn mà.”

Nghẹn ngào đến đây, tiếng nức nở của Trần Dung ngừng lại, nàng chậm rãi rời khỏi ôm ấp của Bình ẩu, cúi đầu, lấy ống tay áo lau nước mắt, thì thào nói: “Ẩu, vừa rồi ta nghe thấy chàng nói, ‘Hóa ra, A Dung cũng không yêu ta’, nghe thấy chàng thở dài như thế, n.g.ự.c ta rất khó chịu.”

Nàng vươn tay đặt lên ngực, mở to mắt nhìn về phía trước, khẽ nói: “Tôn Diễn nói đúng, người như ta, đã yêu sẽ không thể buông tay, có thua cũng không thể chấp nhận…… Ta đã thua một lần, lúc này, ta quyết không thể lại trầm luân!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói của nàng rất thấp, mấy từ này nói ra lại hàm hồ, Bình ẩu không khỏi tò mò hỏi: “Nữ lang nói cái gì vậy, nô không nghe rõ.”

Tất nhiên Trần Dung sẽ không giải thích, nàng cúi đầu đi ra vài bước, treo roi ngựa lên vách tường, ngồi lên giường, ngẩn ngơ một lúc.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa truyền đến, trong nháy mắt, một đám người vọt vào.

Các nàng nhìn thấy Trần Dung ngây người, đồng thời líu ríu hỏi han: “A Dung, vì sao Vương Thất lang đến thăm muội vậy?”

“A Dung, muội là vì chàng mà đến thành Mạc Dương chịu c.h.ế.t sao?”

“A Dung, tuy rằng ta cũng ái mộ Thất lang, nhưng mà ta không bằng muội, ta vạn vạn lần không muốn vì chàng mà chịu c.h.ế.t đâu.”

……

Tiếng hỏi han liên tiếp thiếu chút nữa phá thủng cả nóc nhà.

Trần Dung ngẩng đầu nhìn nhóm nữ lang, rồi nàng từ từ cúi đầu, vươn tay chống trán. Nàng nhắm hai mắt, đau đầu thầm nghĩ: Chẳng những chàng không xóa bỏ quan hệ giữa ta và chàng, ta, ta còn nói ra những lời nói thật …… Phải làm sao đây?

Trong ánh mắt tò mò truy vấn của chúng nữ, Trần Dung đứng lên.

Nàng nhìn về phía các nàng, lắc đầu, cất giọng khàn khàn: “Không, ta không phải vì tình chịu chết, ta chỉ là vì ơn nghĩa.”

Lời nàng vừa thốt ra, Trần Thiến đã bật cười rồi nói: “Làm trò, trên mặt của muội còn có vệt nước mắt kìa. Vương thất lang vừa đến một chút, muội đã mừng đến thất hồn lạc phách, vậy mà còn nói là không phải vì tình.”

Một nữ lang khác có tính cách ôn nhu nhẹ giọng nói: “Cử chỉ này của A Dung, chỉ sợ ngay cả Lang Gia Vương thị cũng sẽ bị kinh động. Có lẽ người Vương gia nghĩ rằng sẽ nguyện ý lấy lễ cưới thê mà cưới Trần Dung về làm quý thiếp.”

Với thân phận của Trần Dung, đây đúng là lễ ngộ lớn nhất có thể được hưởng thụ!

Bởi vậy, lời nữ lang kia vừa vang lên, chúng nữ đều yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Trần Kỳ thì thào nói: “Lấy lễ cưới thê mà đón về?” Nàng ta nhìn về phía Trần Dung, trong ánh mắt lần đầu tiên toát ra một chút thèm muốn.

Dù sao, tuy bản thân nàng ta là đích nữ Trần thị ở Nam Dương, nhưng nếu nàng ta gả cho Vương Thất cũng chỉ có thể làm thiếp, cùng lắm là quý thiếp mà thôi.