Người Vốn Phong Lưu

Chương 179: Người Vốn Phong Lưu



Trần Nguyên ngẩng đầu, nhìn ánh nắng bên ngoài, hướng Trần Dung phất phất tay, nói: “Lui ra đi, con cũng phải về chuẩn bị.”

Trần Dung nghe vậy, chậm rãi đứng lên.

Nàng vừa mới đứng lên, tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ chốc lát, một giọng nói có vẻ tức giận, thở hổn hển truyền đến: “Lang chủ, chúng nô đã trở lại.”

Trần Nguyên vừa nghe thấy giọng nói đó thì đứng lên, ra cửa nghênh đón, hỏi: “Sao nhanh như vậy đã trở lại? Chẳng lẽ các ngươi không gặp được Vương Nghi sao?”

Lúc này Trần Dung thi lễ với Nguyễn thị cùng Lý thị, chuẩn bị lui ra, đột nhiên nghe thấy hai chữ “Vương Nghi”, bước chân không khỏi cứng đờ.

Không chỉ là nàng, ngay cả Nguyễn thị và Lý thị lúc này cũng là khẩn trương đứng lên. Các nàng vội vàng đi đến đứng ở bậc thang.

Dưới bậc thang là mười mấy tráng phó. Đứng ở đằng trước là người tầm ba mươi tuổi, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, vừa thấy chính là kẻ biết ăn nói.

Những người đứng sau lại cúi đầu, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Trần Nguyên thấy thế thì nóng nảy, hắn cả giận nói: “Rốt cuộc sao lại thế này? Nhanh nói đi.”

Người kia ngừng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Nô không dám.”

Tâm Trần Nguyên trầm xuống, hắn trừng mắt nhìn hạ nhân đó, lấy hơi, hỏi với vẻ hồ nghi: “Có phải tên Vương Nghi kia nói ra lời gì khó nghe hay không?”

Thấy người kia lắc đầu, hắn thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu không kiên nhẫn: “Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi cứ theo tình hình thực tế kể lại cho ta nghe.”

“Vâng.”

Hạ nhân hướng hắn thi lễ, cúi đầu, khó khăn cất tiếng: “Chúng nô dựa theo chỉ thị của lang chủ, mang theo lễ vật, từ cửa chính Vương gia mà vào, dâng thiệp mời cầu kiến Vương Nghi Vương công.”

Hắn nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên một cái, thì thào nói: “Người gác cổng vừa mới tiếp nhận thiệp mời, xe ngựa của Vương Thất lang Vương Hoằng vừa chạy tới. Ngài nhìn thấy chúng ta thì tiến lên hỏi tình huống.”

Giọng của người kia lại càng thấp, hắn ấp a ấp úng nói: “Chúng ta nhìn thấy ngài nên nói ra. Kết quả, Vương Hoằng muốn chúng ta trở về, còn nói, có một câu có thể nói cho lang chủ người nghe.”

Lúc này, tâm Trần Nguyên đã hoàn toàn trầm xuống.

Mê Truyện Dịch

Hắn quay đầu lại, hướng tới Trần Dung liếc mắt một cái, cả giận thầm nghĩ: Hay là, Vương Hoằng kia căn bản không thích nữ lang Trần Dung này? Thật sự là phế vật vô dụng, ngày thường yêu mị phong tao như thế, ngay cả nam nhân cũng không túm được!

Hắn vụt quay đầu, người kia thấy vậy nên không nói tiếp.

Sau khi Trần Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Dung cúi đầu không nói, hắn quay đầu hét to: “Hắn đã nói cái gì? Thất thần làm chi? Sao không nói ra?”

Người kia thấy hắn giận dữ, sợ tới mức rụt đầu, liên thanh vâng dạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ tiếng gầm gừ của Trần Nguyên dừng lại, hắn lắp bắp: “Vương Hoằng, ngài, ngài nói là như vậy: Người là gả nữ? Hay là bán nữ mua chức quan? Một phụ nhân tiết nghĩa, sống c.h.ế.t vì bằng hữu, sao có thể bị khinh nhục như thế?”

Lời của người kia vừa thốt ra, khắp nơi đều trở nên yên tĩnh.

Trần Nguyên cứng đờ.

Hắn trừng mắt nhìn hạ nhân đó, nhất thời không thể tin được lỗ tai của mình, trên gương mặt đoan chính đã có chút trắng bệch: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Người kia thấy hắn như vậy làm sao còn dám nói gì nữa, lập tức hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống không dậy nổi.

Chỉ một lát, gương mặt của Trần Nguyên đã càng ngày càng trắng bệch.

Hắn vẫn còn trừng mắt nhìn người kia, giọng đè thấp, không dám tin, thì thào nói: “Không có khả năng! Người như Vương Hoằng, thế nhân đều nói hắn tao nhã, thanh dật siêu tục. Hắn sẽ không dùng ác ngữ đả thương người……”

Nói tới đây, hắn không thốt nên lời.

Phía sau, nghẹn lời còn có Trần Dung.

Có điều tuy rằng nàng nghẹn lời, tâm tình lại thả lỏng, khoái trá. Nàng thấy gương mặt đoan chính của Trần Nguyên càng ngày càng trắng bệch, dần dần, còn lộ ra tái xanh, nàng nhẹ nhàng cất bước, cực nhanh biến mất khỏi sân viện.

Vừa ra cửa viện, Trần Dung liền nhịn không được khanh khách nở nụ cười. Mới cười hai câu, nàng dùng tay áo che miệng, cúi đầu, đi về phía sân nhà mình.

Trong nháy mắt, Trần Dung đã bước vào trong sân.

Bình ẩu thấy nàng trở về, vội vàng tiến lên đón, đột nhiên dừng chân lại.

Chỉ thấy lúc này Trần Dung vung tay áo dài, cất tiếng cười to.

Nàng thật sự cười to, trong trẻo, thư sướng, khoái trá!

Tươi cười này, đã thật lâu Bình ẩu không được thấy.

Đầu tiên bà cả kinh, đảo mắt cũng theo nàng nở nụ cười.

Trần Dung lấy tay áo che miệng, cuồng tiếu sau một lúc, ôm bụng kêu than. Bình ẩu vội vàng tiến lên, giúp nàng xoa bụng.

Trần Dung dựa vào Bình ẩu, vẫn khanh khách cười không ngừng.

Thật vất vả tiếng cười của nàng ngừng lại, Bình ẩu cười nói: “Đây là sao vậy? Sao hôm nay nữ lang cao hứng như thế?”

Trần Dung hưởng thụ híp lại hai mắt, nàng nhìn về phía sân viện của Nguyễn thị, hạ giọng, dựa vào chúng phó nhịn cười nói: “Vừa rồi, Trần Nguyên bị Vương Thất lang chọc giận!”