Lời này rất nặng nề.
Trên thực tế, hắn không thể không quát mắng. Giọng nói của Vương thị Thất nữ không nhỏ, rất nhiều người chung quanh đều nghe thấy.
Vương thị Thất nữ thật sự không ngờ mình lại bị phụ thân quở trách như thế. Hơn nữa lúc này đây, sự chán ghét trong giọng nói của phụ thân là ngữ khí nàng ta chưa từng nghe qua. Lập tức, lệ trong mắt vừa rơi xuống, Vương thị Thất nữ vội cố nhịn kéo rèm xuống, lui vào trong góc xe, chỉ chốc lát, trong xe ngựa truyền đến tiếng khóc nức nở.
Một người trung niên khuyên nhủ: “Tuổi Duẫn nhi còn nhỏ, nó còn chưa biết cố kỵ lời ăn tiếng nói.”
Vương Trác quát to: “Hình như tuổi của nó còn lớn hơn Trần thị A Dung mà, tại sao nó thì tuổi còn nhỏ, mà A Dung tựa như biết tiến biết lùi chứ?”
Hắn nói đến đây, thở dài một tiếng, nhắm lại hai mắt, nói: “Mời A Dung đến đây đi, ai…”
Khi người Vương gia tới thỉnh Trần Dung, Trần Dung không hề dùng dằng, lập tức liền từ phía sau tiến lên.
Từ rất xa, nàng còn ngồi trong xe ngựa đã thi lễ với Vương Trác, vô cùng cung kính chào hỏi: “Trần Dung gặp qua Vương công.”
Biểu tình của nàng, ngữ khí của nàng vô cùng cung kính, vẻ cung kính này, thậm chí có phần còn hơn hai ngày trước.
Vương Trác đang mặt nhăn mày nhó, bất tri bất giác giãn ra. Hắn hiền lành hướng nàng vẫy tay gọi: “A Dung tới gần đây đi.”
“Vâng.”
“A Dung, bá phụ hỏi con, sao con có thể dự đoán được sẽ có hạn hán trong quãng đường này? Vì sao con quyết đoán bảo người ta đổ đầy nước, còn nhúng ướt vải vóc? Chẳng lẽ có thần linh nào đó báo cho con biết sẽ xuất hiện biến cố như thế ư?”
Khi nhắc tới hai chữ “thần linh”, Vương Trác tăng thêm ngữ khí, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung, bất tri bất giác thêm một phần hi vọng.
Trần Dung hiểu được hy vọng của hắn, lập tức nàng lại thi lễ, cúi đầu, cực kỳ cung kính nói: “Bá phụ dự đoán không sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời vừa nói ra, hai mắt Vương Trác phát sáng, tiếng nói nhỏ bốn phía đều im bặt.
Trần Dung nhu thuận, cung kính nói: “Khi Trần Dung mới đến châu huyện này, từng nằm mơ thấy một lão nhân đầu bạc, đứng đối diện với đồng ruộng rạn nứt mà than thở. Cách ngày hôm sau khi con nghe thấy các vị ca ca của Vương gia nói, nước trong đồng ruộng có vẻ bị cạn, đột nhiên nhớ tới giấc mộng này, vì thế mới bẩm báo với Vương công.”
Vương Trác gật gật đầu, thở dài: “Hóa ra thật sự là ông trời cảnh báo. Chỉ tại ta, không tin quỷ thần mà.” Tại thời đại này, nho gia đang bị thế nhân đánh vỡ, đạo gia phật gia hoành hành, mà tư tưởng Mặc gia không tin quỷ thần cũng vẫn tồn tại trong nhân gia. Vương Trách lấy một câu “không tin quỷ thần” để che giấu sai lầm của mình, đúng là nhẹ nhàng bâng quơ phủi bay lỗi của mình một cách sạch sẽ.
Một khắc này, không chỉ là Vương Trác, ngay cả chúng đệ tử Vương thị, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Dung đều mang theo cảm tình. Nàng chẳng những thực quyết đoán thừa nhận là quỷ thần cảnh báo, lại nhắc tới các vị thiếu niên Vương gia đã sớm phát hiện ra sự khô hạn. Cứ như vậy, cho dù thế nhân có đàm tiếu gì đó, cũng chỉ sẽ nói bọn họ quá mức khinh suất mà thôi.
Vương Trác vươn tay vuốt chòm râu, sau khi hắn có được đáp án mà mình muốn, liền phất phất tay, ý bảo Trần Dung trở về.
Xe ngựa của Trần Dung mới chạy được vài bước, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi lại: “A Dung, không biết lão nhân trong mộng của con có chỉ ra rõ, khô hạn ở nơi này còn diễn ra bao lâu nữa không?” Sau khi hắn hỏi ra lời mạnh miệng lo quốc thương dân bực này, thì nhắc lại lời thật sự muốn hỏi kỹ: “Chúng ta còn phải hành tẩu mấy ngày, sẽ thoát khỏi hoàn cảnh này chứ?”
Trần Dung ý bảo xe ngựa quay trở lại, nàng thi lễ, lắc lắc đầu, cung kính trả lời: “Điều này thì Trần Dung cũng không biết.” Trước biểu tình thất vọng của Vương Trác, nàng nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Chắc sẽ không lâu lắm đâu?”
“Hy vọng như thế, con lui xuống đi.”
“Vâng.”
Vương Trác nhìn xe ngựa của A Dung dần dần chạy xa, vươn tay vuốt râu dài, đột nhiên nói: “Trần Dung này rất khá, rất xứng với binh sĩ của Vương gia ta!”
Mê Truyện Dịch
Một người trung niên cau mày trả lời: “Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là thứ nữ của phân nhánh trong hệ tộc, mà phụ thân lại là con vợ kế.”
Vương Trác lắc đầu, hắn không nói gì, trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ: Xuất thân của Trần Dung thấp kém, nhưng trải qua hai chuyện này, thanh danh trong sĩ tộc của nàng sẽ được nâng cao. Nói đến nói đi, nếu binh sĩ Vương gia ta cưới nàng về, chẳng phải là nói, dựa theo biểu hiện trên đường đi, chứng tỏ nhi tức của Vương gia ta đặc biệt nhanh nhạy, thanh danh của Vương gia ta sẽ không bị tổn hại nữa hay sao?
Vương Trác nghĩ đến đây, trong lòng có chút khẩn trương, không khỏi cẩn thận cân nhắc chuyện này.