Trần Dung chỉ giật mình, rồi đột nhiên cất bước, cử động thân thể cứng ngắc đi tới trong góc.
Nàng vừa ngồi xuống, vài tỳ nữ lại đi lên dùng bình phong vây quanh.
Bình phong vừa thu xếp xong, Trần Dung liền chậm rãi ngồi trên tháp, co rụt người lại.
Thật lâu thật lâu trước kia, nàng đã biết bản thân không có khí khái, càng không có phượng nghi, chỉ là một tục vật từ đầu đến đuôi, là một con buôn, là một phụ nhân nhỏ bé giữa phố phường.
Sau khi trọng sinh, nàng vẫn cố ý võ trang cho chính mình, vẫn tưởng tượng giống như danh sĩ, làm người phong lưu, cao thượng.
Xem ra, người có nhãn lực chân chính vẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình.
Nhưng vậy thì thế nào? Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng.
Trong tiếng cười lạnh, dưới ống tay áo, hai tay nàng lại bấu chặt vào nhau.
Trong lúc hoảng hốt, thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, trong điện càng ngày càng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, ca múa, cười đùa vang trời.
Trần Dung nhìn thấy đám người Trần Công Nhương, Vương Hoằng cùng Vương Nghi đều tụ ở giữa đại điện uống rượu đàm tiếu.
Mê Truyện Dịch
Không ai chú ý tới góc nhỏ của nàng, nàng liền lặng lẽ dời bình phong.
Nàng thối lui vào trong bóng đêm, thi lễ với Trần Thuật xuất thân thương nhân không muốn đi ra ngoài để người ta xem thường, thấp giọng nói: “Thúc thúc, A Dung lui xuống trước.”
Trần Thuật quay đầu.
Hắn nhìn Trần Dung, chậm rãi buông chén rượu, gật đầu, nói với vẻ hiểu rõ: “Lúc này yến hội không có nữ lang tham gia, A Dung cảm thấy nhàm chán vậy cũng là chuyện bình thường, con cứ đi đi, ai, đáng tiếc ta còn phải ngồi đây.”
Trong tiếng bực tức của Trần Thuật, Trần Dung lại thi lễ, men theo góc đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, nàng đã đi ra đại điện.
Vừa ra khỏi cửa, trước mắt tuyết quang đồng thời đập vào mi mắt, Trần Dung ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghĩ ngợi: Ngày mai lại là một ngày nắng.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc, nàng không biết nghĩ tới cái gì, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía trong điện.
Trong điện ca múa mừng cảnh thái bình, náo nhiệt vô cùng, cho dù cách qua rất nhiều bóng người, Trần Dung cũng biết, góc nhiều người tụ tập kia là chỗ của Vương Hoằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhìn ngắm, bật cười, xoay người rời đi.
Trần Dung lập tức hướng về phía quảng trường.
Nàng đi tới cạnh xe ngựa, vén rèm xe, bước lên, vừa định ra lệnh Thượng tẩu điều khiển, một người đã đi nhanh về phía nàng.
Người nọ từ xa nhìn thấy nàng, liền lên tiếng kêu lên: “Trần thị A Dung?”
Trần Dung ngẩn ra, định thần nhìn lại, nàng lập tức nhận ra, người này đúng là văn sĩ trung niên bên người Vương Hoằng kia, đã từng cùng chung hoạn nạn ở thành Mạc Dương.
Trần Dung thấy là hắn thì vội vàng thi lễ, cung kính nói: “A Dung ở đây, quân tử có gì phân phó?”
Văn sĩ kia bước đến cạnh xe ngựa, dưới ánh trăng, hắn dùng một loại ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Trần Dung một cái.
Sau đó, hắn đưa một vật tới trước mặt Trần Dung, nói: “Tặng cho nàng.”
“Cho ta?” Trần Dung kỳ quái, nàng vươn tay tiếp nhận, lại phát hiện đây là một túi hương dùng vải tinh xảo đắt tiền nhất làm thành, túi hương mềm mại, hiển nhiên mới được tháo từ trên người xuống.
Văn sĩ kia cười nói: “Sai rồi, thứ này là Thất lang nhà ta đưa cho nàng.”
Tim Trần Dung lại đập thật nhanh.
Nàng cắn môi, kinh ngạc nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng, tim vừa mới đông lạnh nhanh chóng ấm áp lại, từ từ, nàng rũ hai mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao chàng lại đưa cho ta thứ này?”
“Ta không biết.” Văn sĩ trung niên kia cười nói: “Khi ta hỏi Thất lang, Thất lang chỉ đáp trong lòng nữ lang sẽ hiểu rõ.”
Hắn vui sướng, tinh tế xem xét nét mặt Trần Dung, nói với vẻ đắc ý: “Ta vào Nam ra Bắc, cũng gặp qua không ít chuyện, nhưng truyền lời tặng cho tiểu nữ nhi vật của mình lại vẫn là lần đầu tiên, ha ha, đúng là thú vị, đúng là thú vị.”
Văn sĩ trung niên kia vừa ngâm tụng, vừa cười vui sướng.
Tay Trần Dung nâng túi hương, trong lòng rối loạn. Đây chính là tư tình trao nhận, trước kia nàng còn có thể nói, thân cận với Vương Thất lang là vì bảo vệ bản thân, nhưng lần trước nhận ngọc bội của chàng, lần này lại nhận túi hương của chàng, vậy chẳng phải là nói, bản thân đã nhận định lang quân là chàng sao?
Hai tay nàng đều đang run rẩy, một bàn tay muốn nàng đem túi hương thu vào trong lòng, chàng là Lang Gia Vương Thất, ngay cả làm thiếp của chàng, cả đời này có chạy cũng không thoát khỏi vinh cảnh phú quý. Tay kia thì lại đang chống cự, Lang Gia Vương thị thì thế nào? Nàng xứng đôi sao? Không xứng, tự rơi vào tương tư, hậu quả kia, kiếp trước không phải nàng đã chịu qua rồi sao?
Vừa nghĩ đến kiếp trước, cảm giác chỉ là cảnh trong mơ cũng rơi lệ, đủ loại khát vọng sâu trong nội tâm trong nháy mắt biến mất hầu như không còn chút gì.
Nhìn thấy văn sĩ trung niên kia xoay người rời đi, Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía hắn. Nàng chạy tới phía sau hắn, đem túi hương kia đặt vào trong tay hắn, vội vàng thi lễ, run giọng nói: “Trần thị A Dung là người hèn mọn, sao xứng nhận vật Thất lang mang theo bên mình? Quân vẫn nên cầm lại đi.” Nói tới đây, nàng cũng không ngẩng đầu lên, xoay người trở về xe ngựa, rõ ràng là cự tuyệt người ta nhưng nàng dường như lại đang chạy trối chết.