Người Vốn Phong Lưu

Chương 196: Người Vốn Phong Lưu



Một ngày, một tỳ nữ chạy tới, thi lễ với Trần Dung, cười nói: “Nữ lang, bên ngoài có người đưa tới thiệp mời.”

Thiệp mời ư? Trần Dung mỗi ngày đều nhận được thiệp mời, nàng vươn tay lấy qua, tùy ý thoáng nhìn. Vừa thoáng nhìn, nàng lại bị giật mình.

Mặt trên có một hàng chữ cực kỳ tú dật: “Giao giữa giờ ngọ và giờ mùi, bên bờ hồ phía bắc, chếch bên sườn núi, từng hẹn ước với khanh, mong khanh lại tới!”

Là Vương Thất lang! Nhất định là Vương Thất lang! Trần Dung chưa từng thấy bút tích của Vương Thất lang, nhưng mà từng ước hẹn với nàng bên bờ hồ phía bắc, chỉ có một mình chàng mà thôi.

Tim Trần Dung lại không chịu khống chế mà nhảy nhót.

Mấy ngày nay, tuy rằng nàng đóng cửa không ra, nhưng vừa yên tĩnh sẽ nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ cao xa, đôi mắt mang theo ý cười nhợt nhạt kia.

Trần Dung áp chế cảm giác thả lỏng trào ra từ đáy lòng, từ sau khi cự tuyệt túi hương của chàng, nàng nghĩ rằng mình không bao giờ gặp lại chàng nữa, nỗi phiền muộn giờ lại trở thành hư không.

Nàng đứng phắt dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lớn tiếng gọi: “Tẩu, chuẩn bị xe!”

Nàng vừa mới kêu gọi, Bình ẩu liền ló đầu lại đây, hỏi: “Nữ lang muốn xuất môn sao?”

Trần Dung do dự một chút, nàng cúi mắt nhìn thiếp mời trên tháp, vươn tay lướt qua hàng chữ trên đó, lúc này sắc mặt nàng khi trắng khi đỏ, hiển nhiên đang giãy giụa.

Tận nửa ngày sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đáp: “Đúng, ta muốn xuất môn.” Nói ra những lời này, nàng liền lấy tay đặt tại ngực, thì thào nói: “Cứ cố kỵ trước sau, còn sống cũng không có gì thú vị.”

Bình ẩu kinh ngạc nhìn Trần Dung tự nói thầm, tò mò, bà nhìn thoáng qua thiếp mời trên tháp. Tuy là nô bộc, nhưng Bình ẩu chuyên môn hầu hạ Trần Dung, phó dịch bên người cũng là mặt mũi của quý tộc, bởi vậy, dưới sự yêu cầu của phụ thân Trần Dung, bà cũng học được một ít chữ.

Trần Dung nhìn thấy bà liếc về phía thiếp mời kia, mặt đỏ lên, tim đập loạn, vươn tay cầm lấy nó cất vào trong tay áo.

Nàng vội vàng đi ra phía ngoài.

Hiện tại đúng là giữa trưa, cũng sắp tới giờ hẹn.

Khi Trần Dung đi ra, Thượng tẩu cũng lên tiếng trả lời. Trần Dung vừa thấy lão liền gọi vào: “Tẩu, chuẩn bị ngựa xe đi.”

“Vâng.”

Thời tiết nắng đẹp.

Trong phố Nam Dương, tuyết đọng đã hòa tan, khắp nơi lầy lội, chỉ có ở chỗ sâu trong khe rãnh còn có một ít tuyết vụn trắng lóa.

Trần Dung cầm thiếp mời trong tay áo, dù là cố gắng bình thản, đỏ ửng vẫn hiện lên hai gò má.

Chậm rãi, xe ngựa ra khỏi cửa thành.

Xe ngựa tiếp tục chạy tới bờ hồ phía bắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Theo thời gian trôi qua, bốn phía chuyển thành im lặng, tiếng người xa dần.

Cũng không biết qua bao lâu, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, đến rồi!”

Trần Dung từ trong xe ngựa ló đầu ra.

Vừa nhìn, nàng khẽ nhíu mày, nơi này vắng lặng không có ai. Kỳ quái, lần trước rõ ràng là gặp gỡ Vương Hoằng và mấy người Hoàn Cửu lang ở đây.

Trần Dung nhìn xung quanh một vòng, hướng tới chỗ thấp thoáng bóng người phía trước nói: “Tẩu, chạy đến đó đi.”

Thượng tẩu lên tiếng đáp, điều khiển xe ngựa chạy tới phía trước.

Vừa tới gần, Trần Dung càng nhíu chặt mày, nàng nhìn những người đó, nói: “Cũng không phải.”

Thượng tẩu cũng nhíu mày, lão thì thào nói: “Trận tuyết lớn vừa mới hòa tan. Bên hồ gió lạnh thấu xương, ta đã nói rồi, Vương Hoằng sẽ không đến đây du hồ vào lúc này đâu.”

Lời này vừa thốt ra, Trần Dung rùng mình, nàng lập tức đáp: “Tẩu, quay đầu, chúng ta trở về.”

Lời của nàng vừa mới rời miệng, một tiếng cười to thô khàn đã vang lên từ sau triền núi: “Tiểu mỹ nhân thực gấp gáp quá, sớm như vậy đã đến rồi. Con bà nó, gia gia suýt nữa chậm một bước!”

Trần Dung kinh hãi, nàng vội kêu lên: “Tẩu, quay đầu.”

Vừa nói, nàng nghiêng người về phía trước, cầm chặt roi ngựa vừa ra khỏi cửa đã mang theo thói quen.

“Không còn kịp rồi.”

Người cười lần này là một hán tử gầy nhỏ, gương mặt nhợt nhạt, đang mở to một đôi mắt chuột đánh giá Trần Dung, hí hửng cười nói: “Người nọ nói không sai, quả nhiên là vưu vật.”

Mê Truyện Dịch

Hai mắt hắn dính chặt trên b* ng*c cao ngất của Trần Dung, ch** n**c miếng hắc hắc cười nói: “Con bà nó, lão tử đã tầm tuổi này, đều chưa từng chơi đùa với nữ nhân xinh đẹp như thế.”

Trong lúc hắn nói chuyện, dưới triền núi nhanh chóng có sáu hán tử chạy ra, mà hai ba người đã sớm đứng ở cách đó không xa kia cũng vội vã hướng tới bên này.

Thượng tẩu kinh hãi, lão liên tục vung roi ngựa, thét to: “Giá — giá –”

Trong tiếng quát liên tiếp, vó ngựa tung bay, phóng nhanh về phía trước.

Nhưng chỗ này khác với ở trong thành, đây là đất bùn, vừa mới hòa tan tuyết, lầy lội vô cùng, xe ngựa nghiêng qua lật lại, làm sao chạy trốn được?

Bánh xe hãm trong vũng bùn, dù thế nào cũng khó trồi lên, sáu hán tử kia đã vây quanh bốn phía, chặn đường đi của

xe ngựa.