Một lát sau, một giọng nói thanh nhuận êm tai thản nhiên trả lời: “Không phải đoán mò. Ta không hề gửi thiệp mời cho nàng.” Người nói chuyện, đúng là Vương Hoằng.
Ngay lập tức, chàng vén rèm xe lên.
Nhìn dòng người bên ngoài, cùng với một tia tà dương cuối cùng phía chân trời, gương mặt chàng tuấn mỹ phiêu dật vẫn mang theo tươi cười thản nhiên: “Lấy danh nghĩa của ta hẹn nàng ra gặp ư? Loại sự tình này, ta cũng không thích.”
Người kia gật đầu.
Lúc này, quân đội đã đi tới chỗ cửa thành.
Cửa thành đã sớm đóng cửa, người kia giục ngựa tiến lên, giơ lệnh bài, nói to: “Lang quân nhà ta là Lang Gia Vương Hoằng, có việc gấp muốn ra khỏi thành.”
Một thủ vệ giục ngựa tới, đang định cự tuyệt, người kia đã giơ lên một tấm lệnh bài khác, ném dưới chân hắn, nói: “Đây là Nam Dương vương cho lang quân nhà ta.”
Thủ vệ kia cầm lệnh bài lên nhìn, lập tức hai tay chặp lại, cao giọng đáp: “Vâng, lang quân, mời!”
Xe ngựa khởi động.
Hơn mười con tuấn mã biến mất trong bóng đêm.
Thủ vệ ở cửa thành nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, thì thào nói: “Lang Gia Vương Hoằng? Chẳng lẽ lại có chiến sự, khiến cho nhân vật như vậy không để tâm đến ban đêm mà ra khỏi thành sao?”
Hai trăm người ngựa đều nhịp bước chân, còn mang theo đao thương, vừa xuất hiện, lưu dân ngồi ở hai bên đường, mặc kệ là nghe thấy tiếng vó ngựa, hay là trông thấy bóng người đều thối lui về phía sau, trốn trong góc, nhìn theo bọn họ đi xa.
Chỉ chốc lát, bọn họ đã đi tới dương thủy chi tân.
Vương Hoằng liếc nhìn hồ nước tầm năm mươi mẫu kia, thản nhiên hạ lệnh: “Chia làm năm mươi người đi một vòng quanh hồ, nhìn xem chỗ nào có dấu chân, vó ngựa, cùng bánh xe bất thường. Còn nữa, nếu nhìn thấy ai thì hỏi thăm một câu.”
“Vâng.”
Năm mươi người cưỡi ngựa lĩnh mệnh rời đi.
Một khắc sau, có năm người cưỡi ngựa chạy về phía chàng. Một thanh niên hộ vệ vừa nhảy xuống ngựa đã chắp tay nói: “Lang quân, cách chỗ này hai trăm bước có vết bánh của một chiếc xe ngựa, dấu chân của chín người, còn có dấu vết một t.h.i t.h.ể đổ m.á.u ngã dưới đất.”
Nói tới đây, hắn ngừng nói nhìn về phía Vương Hoằng.
Ánh lửa bập bùng, trên gương mặt tuấn mỹ phiêu nhiên của Vương Hoằng như cách qua lớp sương khói, hắn làm sao nhìn ra được cái gì?
Thanh niên hộ vệ kia tiếp tục nói: “Vết xe ngựa từng bị hãm trong vũng bùn, sau lại chạy về phía tây. Theo sát dấu vết xe ngựa kia, đầu tiên là bước chân của tám người, tiếp theo là vó ngựa của sáu con ngựa. Này vó ngựa dấu vết tự pha hạ mà đến.”
Hắn nói đến đây liền ngậm miệng, nhìn về phía Vương Hoằng.
Trong ánh lửa, Vương Hoằng gật đầu, nói: “Không thể nghi ngờ chính là nàng rồi, truyền lời xuống, truy tìm theo dấu vết.”
“Vâng.”
Vó ngựa tung bay, bánh xe lạo xạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thanh niên hộ vệ kia hiển nhiên là người có kinh nghiệm, hắn giục ngựa đi tít đàng trước, mỗi khi đi được mấy chục bước liền nhảy xuống quan sát một phen.
Chỉ chốc lát, hắn giục ngựa tới gần xe ngựa, nói với Vương Hoằng: “Lang quân, sáu con ngựa kia mã lực không đủ, không đuổi theo nữa. Chỉ có dấu vết của xe ngựa vẫn chạy tiếp.”
Hắn chỉ về phía trước.
Vương Hoằng kéo rèm xe xuống, thản nhiên nói: “Đã biết, đi thôi.”
“Vâng.”
Chúng mã lại bôn chạy.
Thanh niên hộ vệ vẫn đi ở phía trước, hắn đi được tầm trăm bước liền nhảy xuống nhìn qua, sau đó lại phóng ngựa dẫn đường.
Chạy đi sau một lúc lâu, thanh niên hộ vệ chỉ vào vệt bánh xe, nói: “Bọn họ ở trong này một lúc, rồi hướng tới ngọn núi kia.”
“Tiếp tục.”
“Vâng.”
Lại một lát sau, thanh niên hộ vệ ngừng lại, hắn nhìn về phía Vương Hoằng, chắp tay nói: “Lang quân, xe ngựa ngay tại phụ cận.”
Dừng một chút, hắn còn nghiêm túc hỏi: “Có cần kêu to tên của bọn họ không?” Đang vây quanh giữa dãy núi, chỉ cần cất tiếng gọi sẽ hồi âm vang vọng, rất nhanh có thể tìm được người.
Trong ánh lửa le lói, Vương Hoằng cười cười.
Nụ cười có chút thần bí, có chút giảo hoạt, lại có chút lười biếng.
Chỉ thấy chàng xốc lên rèm xe, thả người nhảy xuống, vừa đi tới thanh niên hộ vệ kia, vừa khẽ cười nói: “Gọi tên làm gì? Ta nghĩ nàng sợ tới mức đủ thảm rồi.”
Thanh niên hộ vệ kia không rõ ý tứ của chàng.
Vương Hoằng thả người nhảy lên một con ngựa, nói với thanh niên hộ vệ đó: “Đi thôi, đi tìm nàng.”
“Vâng.”
Thanh niên hộ vệ đáp lời, vẫn hồ nghi nhìn về phía Vương Hoằng.
Một hồi lâu, hắn mới lên tiếng, giục ngựa về phía trước.
Lúc này, mỗi khi đi mấy chục bước, hắn đều quan sát một lúc. Mà Vương Hoằng cũng giục ngựa theo sát phía sau hắn.
Chỉ chốc lát, hắn đi đến một chỗ, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói: “Lang quân, khả năng ngay tại chỗ này.”
Vương Hoằng đáp lời, chàng nghiêng tai nghe ngóng, dần dần, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mỉm.
Híp mắt mỉm cười một lúc, chàng nhẹ giọng nói: “Ngươi tiến lên đi, tạo tiếng động lớn một chút, nhìn thấy có người đi ra cũng đừng chào đón, tùy tiện chọn một nơi để đùa giỡn đi.”
Mê Truyện Dịch