Nhìn thấy chàng, nàng không có một chút lý trí, một chút tỉnh táo. Nàng chỉ kinh hỉ trước sự cứu giúp của chàng, chỉ hoàn toàn thả lỏng, cảm động, vui mừng, cũng có ái mộ ……
Khi Trần Dung nghĩ tới điều này, nàng cảm thấy vui sướng khôn cùng, hạnh phúc tràn đầy, Trần Dung vốn chưa từng thể hội qua tư vị lưỡng tình tương duyệt, lần đầu tiên cảm giác được, thế giới này đúng là tốt đẹp như thế…… Thật hy vọng thời gian cứ thế ngừng lại, rồi nàng c.h.ế.t đi cũng được!
Miên man suy nghĩ sau một lúc, Trần Dung đột nhiên thầm nhớ ra tay chân của mình tê mỏi đến chết, vậy còn Vương Hoằng bị mình đè ép cả một buổi tối thì sao?
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy đau lòng, vội vàng buông tay, chịu đựng sự tê mỏi, chậm rãi dịch chuyển thân hình.
Mới vừa động, trên tay nàng vô lực, cả người nghiêng sang một bên. Trong nháy mắt, bả vai nàng đụng mạnh vào thành xe, phát ra một tiếng trầm vang.
Nhịn đau, Trần Dung khẽ nhổm người, theo phản xạ nhìn về phía Vương Hoằng. Nhìn thấy chàng vẫn nhắm mắt, ngủ say sưa, nàng cảm thấy buông lỏng: May mà không hề đánh thức chàng dậy.
Nàng cắn răng, dùng cánh tay chống sàn xe, chậm rãi tiêu sái xuống xe ngựa. Thân thể vô cùng đau đớn, sau gáy và trên trán trắng nõn của nàng đều chảy ra mồ hôi lạnh.
Nàng gian nan đi từng bước một về phía trước
Bóng dáng Trần Dung vừa mới rời khỏi khe núi, Vương Hoằng ngủ yên bất động liền mở hai mắt. Chàng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Dung từ từ di chuyển, sau đó, chuyển về phía vai phải bị thương của nàng.
Khi Trần Dung trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người áo trắng như tuyết kia, chàng đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa đã kéo rèm lên.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Dung đến gần, chàng ngẩng đầu lên, nhợt nhạt cười.
Tức thì, nắng sớm tỏa sáng, mùi hoa tản ra bốn phía!
Trần Dung đối diện với tươi cười của chàng, bất tri bất giác cũng nở rộ một tươi cười rạng rỡ. Nàng e lệ, si ngốc liếc nhìn chàng một cái, gần như là theo phản xạ, đem một cành đầy quả dại đang cầm trong tay trái giấu ở sau lưng.
Sau khi thay đổi một chút ở phía sau, nàng gian nan dùng tay phải bị thương giơ lên quả dại, cười nói: “Xem này, thiếp đã hái được rất nhiều quả dại có thể ăn, rất thơm, muốn nếm thử hay không?”
Vương Hoằng cười nhợt nhạt, ánh mắt của chàng liếc nhìn quả dại kia, trên vỏ quả còn lấm tấm vài giọt nước.
Quả dại kia hiển nhiên vừa mới được rửa xong, dưới nắng sớm tản ra quang mang trong suốt sạch sẽ.
Vương Hoằng nhìn về phía Trần Dung, chậm rãi, chàng vươn tay phải.
Động tác chàng vươn tay thong thả mà tao nhã, nhưng Trần Dung lại phát hiện động tác chàng lộ ra cứng ngắc.
Lập tức nàng đi nhanh vài bước, vội vàng nói: “Có phải tay bị tê rần hay không?” Nàng ngủ trong lòng chàng, tay chân tê mỏi nửa ngày, vậy tay chàng đặt bên dưới khẳng định càng tê mỏi hơn.
Vừa nói, nàng vừa vươn tay trái không bị đau về phía chàng, nhưng tay trái vừa vươn ra, nàng liền nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng đổi thành tay phải.
Đúng lúc này, Vương Hoằng vẫn cười yếu ớt, tay phải chậm rãi xoa hai má nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tay chàng như gió xuân, m*n tr*n khuôn mặt của nàng.
Sau đó, gương mặt chàng bĩnh tĩnh, vươn tay sờ tay trái nàng.
Chàng đem tay trái nàng nắm ở trong lòng bàn tay.
Cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng nõn mịn màng trong lòng bàn tay mình, bàn tay này thật sự rất đẹp, trên ngón tay còn có vài xoáy nho nhỏ.
Ánh mắt chàng chuyển về phía ngón trỏ của nàng.
Nơi đó, có một vết thương, da thịt bị rách, m.á.u tươi đã ngừng.
Chàng chậm rãi cúi đầu xuống.
Chàng hạ thấp bạc môi, nhẹ nhàng đặt lên ngón trỏ bị thương kia, khi đôi môi ấm áp chạm vào đầu ngón tay, Trần Dung trở nên run rẩy.
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng ngẩng đầu.
Chàng cứ như vậy m*t ngón tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong nắng sớm, đôi mắt chàng sáng ngời cao xa, lại lộ ra một loại quyến rũ làm cho Trần Dung tâm hoảng ý loạn.
Đặc biệt, giọt sương trên tóc chàng nghịch ngợm rơi xuống chiếc mũi thẳng của chàng, có một giọt còn theo động tác chàng rơi xuống, thấm nhập vào trong làn môi của chàng……
Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ bừng.
Nàng gục đầu xuống, ánh mắt hướng về phía trước rồi ngẩng đầu, xấu hổ nhìn chàng, nàng cất giọng yếu ớt: “Đừng như vậy.”
Giọng nói mềm mại, hai chân cũng mềm nhũn.
Tim đập như đánh trống.
Vương Hoằng biết nghe lời dời môi đi.
Khi môi của chàng dời đi, một tia chỉ bạc theo đầu ngón tay nối với môi chàng, dưới ánh mặt trời lóng lánh tỏa ra quang mang.
Chân Trần Dung đã hoàn toàn mềm nhũn. Nàng ngã vào trong lòng chàng, thì thào nói: “Đừng, đừng như vậy……”
Nàng kỳ thật không biết chính mình đang nói cái gì.
Nàng chỉ biết, giờ phút này Vương Hoằng đặc biệt mê người, đặc biệt khiến nàng mặt đỏ tai hồng, đặc biệt làm nàng xao động. Xao động thậm chí mãnh liệt, làm cho bên dưới nàng trào ra cảm giác nóng nực xa lạ!