Người Vốn Phong Lưu

Chương 207: Người Vốn Phong Lưu



Tức thì, một cơn tê dại truyền đến. Trong lòng Trần Dung vô cùng rối loạn.

Vương Hoằng lại cầm quả dại từ trong tay nàng ra.

Chàng cúi đầu vỗ về chơi đùa quả dại kia, khẽ cười nói: “Khanh khanh rất vô tình mà.”

Một loại ngữ khí cực kỳ tùy ý.

Trần Dung nhìn chàng, si ngốc mở to hai mắt, nàng cúi đầu xuống, thì thào giải thích: “Có thể sống ở trên đời này thực không dễ dàng. Nếu cứ vươn cầu tình cảm không thuộc về mình, sẽ là tan xương nát thịt.”

Vương Hoằng cười nhẹ, giọng nói của chàng có chút ảm đạm, có chút lạnh lẽo: “Một khi đã như vậy, khanh khanh cần gì dựa vào ta gần như thế?” Chàng hái xuống một quả dại, khiến trái cây hồng hồng bóng mượt lăn qua lộn lại trong lòng bàn tay. Vừa đùa nghịch, chàng vừa tựa tiếu phi tiếu mà nói: “Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghĩ rằng ta và nàng đã làm ra việc cẩu thả gì rồi ư?”

Chàng dùng từ “cẩu thả”. Từ này bình thường là dân gian dùng để hình dung cẩu nam nữ, th* t*c không chịu nổi, vốn là một câu nhục mạ.

Vương Thất lang cao quý, không vương bụi trần như thế, vậy mà lại dùng từ này với nàng!

Mặt Trần Dung trắng bệch, nàng cúi đầu, thì thào nói: “Ở bên cạnh quân, cảm giác cực kỳ tuyệt vời…… Hôm nay mới biết, cái gì gọi là khó kìm lòng nổi.” Lời này của nàng đương nhiên là giả, kiếp trước, nàng đã biết trên đời này thế nào gọi là khó kìm lòng nổi, đã biết nàng là người như vậy, yêu không thể buông bỏ, thua không thể chấp nhận!

Lời của Trần Dung vừa dứt, Vương Hoằng đã chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt chàng thập phần chuyên chú.

Nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, gương mặt này, tuy rằng trải qua kinh hãi ngày hôm qua nhưng nay đã thay đổi rất nhanh, tuy rằng chỉ dùng nước trong rửa qua, nhưng vẫn lộ ra một vẻ diễm mỹ kinh người, hai gò má ửng hồng, mày mắt đưa tình.

Vương Hoằng vươn tay ra, khẽ nói: “Lại đây.”

Giọng nói trầm thấp, dụ hoặc.

Trần Dung ngây ngốc ngẩng đầu, si ngốc nhìn chàng, đến gần chàng.

Nàng đặt tay nhỏ bé của mình vào tay chàng.

Vương Hoằng thu lại lòng bàn tay.

Tay phải của chàng bao quanh bàn tay của nàng, chàng vươn tay trái, vòng ôm thắt lưng nàng.

Trần Dung không hề kháng cự, nàng thậm chí dựa vào người chàng, chỉ vừa dựa vào trong lòng chàng, nàng đã không nhịn được mà run rẩy.

Vương Hoằng ôm nàng.

Chàng v**t v* mái tóc đen dài của nàng, thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua đáng sợ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến khi chàng hỏi như thế, Trần Dung mới nhớ ra còn có rất nhiều nghi vấn. Nàng nằm ở trong lòng chàng, nhắm lại hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ mang theo men say, thì thào nói: “Sợ, cực kỳ sợ, thiếp đã nghĩ rằng đây là kiếp số.”

“Kiếp số sao?”

Vương Hoằng trầm ngâm nói.

Lúc này, Trần Dung mềm mại nói: “Nó quả thật là kiếp số.”

Nàng và chàng đều hiểu được ý tứ của nàng.

Trần Dung nằm trong lòng chàng vẫn không nhúc nhích. Mặt của nàng dán tại phần xương quai xanh của chàng, hơi thở thơm hương, ấm áp thổi vào trên người chàng.

Ngửi thấy mùi hương cơ thể tươi mát của chàng, cảm giác được độ ấm trên thân thể nam nhân này, đột nhiên, Trần Dung thì thào gọi: “Thất lang.”

“Sao?”

“Chàng có mang theo người tới không? Gọi một người lại đây, bảo hắn g.i.ế.c thiếp.”

Vương Hoằng cúi đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt chuyên chú.

Trần Dung vẫn nhắm hai mắt, khóe miệng mỉm cười, nhưng giọng nói thật sự rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh: “Cứ như vậy, từ sau lưng đ.â.m thiếp một kiếm, nhớ rõ phải đ.â.m trúng tim, như vậy mới c.h.ế.t mau. Khi rút kiếm đừng rút quá nhanh, m.á.u tươi sẽ b.ắ.n vào áo trắng của chàng, sẽ không tốt lắm.”

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly mà ôn nhu nhìn chàng, giọng nói run run: “Thật mà, cầu xin chàng. Thất lang, thiếp sợ chỉ qua một lúc nữa thiếp lại hối hận.”

Vương Hoằng cũng cười, chàng cực ôn nhu nhìn nàng, hỏi: “Vì sao nói lời mê sảng này?”

Trần Dung cười, nàng rũ hai mắt, lại dựa vào trong lòng chàng, nàng còn vươn hai tay chủ động vòng ôm thắt lưng chàng. Cứ như vậy ôm chặt chàng, nàng nhẹ nhàng nói: “Có phải mê sảng hay không, với sự thông minh của Thất lang, sao chàng lại không biết? Thất lang, thiếp cảm thấy, có lẽ cả đời này, thiếp cũng không có thời khắc nào muốn sống như vậy, lại càng không có thời khắc nào cảm thấy viên mãn thế này. Nếu có thể c.h.ế.t đi ở lúc thật sự khoái hoạt viên mãn, còn đáng vui mừng hơn rất nhiều người trên thế gian.”

Vương Hoằng không trả lời.

Chàng tùy ý để nàng ôm chàng, ỉ ôi với chàng.

Mê Truyện Dịch

Qua rất lâu, chàng nhẹ nhàng cười hỏi: “Hiện tại thì sao? Còn muốn c.h.ế.t nữa không?”

Trần Dung dựa trong lòng chàng khẽ lắc đầu, giọng nói có ý khổ sở: “Không muốn, c.h.ế.t thật sự là việc gian nan nhất từ thiên cổ tới nay.”

Nàng không buông chàng ra.

Nàng vẫn ôm chặt chàng.

Nằm trong lòng chàng, ngửi mùi hương cơ thể của chàng, nàng nhẹ nhàng nói: “Thực không muốn trở về thành Nam Dương.” Nói tới đây, nàng vòng lên gáy chàng, si ngốc nhìn chàng, bướng bỉnh cười nói: “Thất lang, hôm nay chúng ta không trở về thành được không? Nếu chàng đói bụng, ta sẽ đi hái quả dại cho chàng, khát thì đã có nước suối, ngày mai chúng ta mới trở về được không?”