Người Vốn Phong Lưu

Chương 212: Người Vốn Phong Lưu



Giọng của một tỳ nữ trả lời: “Bẩm Như phu nhân, nữ lang ở đây.”

“Hóa ra có ở đây sao?” Lý thị cười rộ lên, nàng ta được bốn tỳ nữ vây quanh lả lướt bước vào sân. Vừa vào viện, nàng ta liền nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn Trần Dung quần áo hơi nhàu nếp uốn, tóc dài rối bời, Lý thị nở nụ cười, nàng ta híp một đôi mắt nhỏ dài, âm âm nói: “Ai ai! Quả nhiên là to gan lớn mật, A Dung dám chịu c.h.ế.t tìm mọi cách đi gặp tình lang.” Nàng ta đi đến trước mặt Trần Dung, bước một vòng quanh người nàng, miệng chậc chậc ra tiếng: “Lá gan thực không nhỏ, lần trước rời đi là tận mấy ngày, sau khi trở về còn nói dối trêu chọc trưởng giả. Lúc này mới sáng sớm, xiêm y không đổi, tóc cũng rối loạn, chậc chậc chậc, trên người còn có hương vị nam nhân.” Nàng ta làm một động tác khịt mũi khoa trương: “Xem ra, nữ lang đối với nam nhân đã là thực tủy biết vị (đã nếm một lần thì nghiền), vài ngày không hẹn hò một phen thì cảm thấy tình ý khó nhịn mà!”

Lời này, vô cùng khó nghe, mười phần nhục nhã!

Trần Dung tức giận, há mồm định đáp lời.

Nhưng mà, giọng của Lý thị vừa thốt ra, tay phải đã vung lên, hướng về bốn tỳ nữ kia mệnh lệnh nói: “Bắt lấy!”

Ngay lập tức, bốn tỳ nữ đồng thời bước lên hai bước, vây quanh người Trần Dung, vươn tay muốn bắt nàng.

Trần Dung nhìn Lý thị, vung hai tay, sau khi đẩy hai tỳ nữ ra, nàng thấp giọng quát: “Như phu nhân, nay A Dung cũng là người nhất cử nhất động đều có người ta chú ý, mời người bảo các nàng lui ra, A Dung tự có chân của mình!”

Mê Truyện Dịch

Lời của Trần Dung vừa thốt ra, Lý thị đã cất tiếng cười to.

Nàng ta cười vô cùng sắc nhọn, vô cùng kiêu ngạo.

Nàng ta lại nhìn chằm chằm Trần Dung, nói với vẻ chê cười: “Hay là, ngươi còn tưởng rằng ngươi có Lang Gia Vương thị che chở? Chậc chậc chậc. A Dung, xem ra ngươi không biết rồi, Vương Thất lang của ngươi đã bị người Hồ cùng Nam Dương vương đồng thời theo dõi. Ngay cả Vương Nghi, buổi sáng hôm nay vì trốn tránh vây thành đã mang theo tư binh lặng lẽ rời đi, cũng bị Nam Dương vương khống chế. Cho dù hắn chưa từng bị khống chế, đêm đó trước mặt mọi người ngươi cự tuyệt ý tốt của hắn, ngươi cho là ngươi ở trước mặt hắn còn có mặt mũi gì nữa đây?”

Lý thị mang vẻ mặt tiểu nhân đắc ý châm chọc, cười nói sắc nhọn: “Nghĩ tới người đứng đầu Lang Gia Vương thị kia lại lộ vẻ sợ chết. Ai, thật sự là kém Trần thị ta nhiều lắm.”

Trần Dung nghe nghe, tâm trầm xuống. Nàng nhận ra trong giọng nói của nàng ta đối với Nam Dương vương cực cung kính, đối với Lang Gia Vương thị thì lại có chút khinh nhục. Chẳng lẽ, trong phủ đã xảy ra chuyện? Trần Nguyên hoàn toàn nghiêng về phía Nam Dương vương rồi sao?

Lý thị tâm tình rất tốt châm chọc khiêu khích đến đây, vung tay lên, lại âm âm quát: “Bắt đi!”

Mấy tì nữ đồng thời mở rộng hai tay, khóa chặt trên bả vai nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung tâm tư thay đổi thật nhanh.

Ngày hôm qua thiệp mời kia rõ ràng là muốn đưa nàng vào chỗ chết. Tuy rằng nàng không biết là ai làm, nhưng kiếp này, người nàng đắc tội cũng chỉ có cái nhà này!

Hiện tại động tác biểu tình của Lý thị kia quá mức kiêu ngạo! Sự tình không đúng!

Quyết định một chút, hai vai Trần Dung run lên, nàng đánh lui hai tỳ nữ, lui về phía sau một bước.

Nàng vừa phản kháng, Lý thị liền hét ầm lên: “Phản, phản rồi, thật sự phản rồi mà.” Trong tiếng thét chói tai, nàng ta lớn tiếng ra mệnh lệnh: “Các ngươi cũng đi lên.”

Nàng ta chỉ là hai hộ vệ vừa bước vào sân.

Hai hộ vệ này Trần Dung cũng biết, bọn họ là của hồi môn của Nguyễn thị, một đám đều có thân thủ tốt, lần trước Nguyễn thị đi về phía nam đó là bởi vì có bọn họ che chở mới lên đường bình an.

Nhìn hai hộ vệ bức người mà đến, nhìn đám người Bình ẩu bên cạnh co rúm lại, thét chói tai, khóc cầu cứu, Trần Dung dừng động tác.

Nàng không giãy giũa vô ích nữa.

Hai hộ vệ đi đến trước mặt nàng, thấy nàng không chạy thì dừng chân mà mặt khác bốn tỳ nữ lại vây quanh Trần Dung, các nàng áp chế Trần Dung, đẩy nàng một cái thật mạnh về phía trước, quát: “Đi thôi.”

Lý thị lắc m.ô.n.g đi trước, trên đường chanh chua nhục mạ, các nàng áp giải Trần Dung đi về phía sân viện của Nguyễn thị.

Chỉ chốc lát, đoàn người chậm rãi tiến nhập vào sân của Nguyễn thị. Vừa vào chính đường, một tỳ nữ đập một cái thật mạnh vào lưng Trần Dung, khiến nàng lảo đảo nghiêng về phía trước vài bước, suýt nữa gục xuống, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Quỳ xuống!”

Trần Dung không hề quỳ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn thị ngồi trên chủ tháp, hai mắt âm trầm, đột nhiên nói: “Phu nhân, ngay cả Lang Gia Vương thị bỏ qua A Dung, nhưng Nhiễm tướng quân tất nhiên là còn nhớ kỹ A Dung. Nghĩ tới A Dung và phu nhân cũng không có cừu hận gì không giải được, phu nhân không cần lớn lối áp tải ta như thế?”