Người Vốn Phong Lưu

Chương 218: Người Vốn Phong Lưu



Trong sự trằn trọc, một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau lại là một ngày nắng to, nhìn bầu trời bên ngoài, Trần Dung cũng giống như toàn bộ người trong phố Nam Dương, trong lòng đều cảm thấy áp lực — không biết người Hồ khi nào thì tiến công?

Nàng đã gọi Thượng tẩu, bảo lão đi tìm hiểu một chút hành động của Vương Hoằng và Vương thị. Nhưng Thượng tẩu hỏi thăm đến hỏi thăm đi, vẫn không biết được chút tin tức gì.

Ăn qua bữa sáng, nhìn thái dương dần dần lên tới đỉnh đầu, Trần Dung ngủ một giấc nên đã có tinh thần, liền gọi Bình ẩu qua giúp nàng chuẩn bị xiêm y xuất môn.

Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ chốc lát, một tỳ nữ kêu lên: “Lang chủ cho mời A Dung.”

Là Trần Nguyên ư?

Trần Dung đứng lên, nàng mím môi, lạnh lùng cười, nghĩ ngợi: Nhanh như vậy đã ngả bài rồi sao?

Nàng lên tiếng, thay xiêm y, đi theo phía sau tỳ nữ kia, hướng tới sân viện của Trần Nguyên.

Trong sân, cho dù là hạ nhân hay là sĩ tộc đều cúi đầu, vẻ mặt khẩn trương lo âu.

Tỳ nữ đi ở phía trước nàng là người nàng chưa từng gặp qua. Tỳ nữ này cúi đầu, không buồn hé răng mà dẫn đường.

Khi Trần Dung đi đến sân của Trần Nguyên, một tỳ nữ tú lệ cao gầy đang ở bậc thang tiếp đón, nàng ta nhìn thấy A Dung, thi lễ, khẽ nói: “Lang chủ ở bên trong.”

Trần Dung lên tiếng, cất bước đi vào.

Trong chính đường rộng rãi chỉ có hai người ngồi, trên chủ tháp tất nhiên là Trần Nguyên, mà ngồi ngay bên dưới tay của Trần Nguyên là Trần Tam lang.

Trần Dung vừa tiến đến, Trần Nguyên liền buông chén rượu, hướng tới nàng tinh tế đánh giá. Chỉ chốc lát, hắn thở dài một hơi, mỉm cười nói: “A Dung nghỉ ngơi xong, có tinh thần hơn rồi.”

Trần Dung mang theo bộ dạng phục tùng liễm mục, nàng đi đến bên cạnh Trần Nguyên, hướng hắn thi lễ, thấp giọng đáp: “Cảm tạ bá phụ quan tâm, tối hôm qua A Dung nghỉ ngơi rất tốt.”

Trần Nguyên gật đầu, chỉ về phía chỗ bên tay phải, hiền lành nói: “A Dung ngồi đi.”

“Tạ bá phụ.”

Sau khi Trần Dung ngồi xuống, lại là khung cảnh trầm mặc. Dù sao đối phương không mở miệng, nàng liền kiên quyết không mở miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một hồi lâu, giọng nói của Trần Tam lang đánh vỡ yên tĩnh, hắn nhìn Trần Dung thở dài: “Ngày hôm qua Tam ca tới quá muộn, khiến A Dung bị kinh hãi mấy ngày.” Hắn áy náy nhìn Trần Dung, hỏi với vẻ bất an: “A Dung không trách Tam ca chứ?”

Trần Dung vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể.”

Mê Truyện Dịch

Vẫn như cũ là sau khi đáp ứng, nàng im lặng cúi đầu, không hề hé răng.

Trần Nguyên ho khan một tiếng, hắn vuốt chòm râu dài, nói: “Bá mẫu con là do tiện tì kia châm ngòi mới khiến A Dung chịu thiệt.” Hắn nói tới đây, lại ra lệnh: “Việc này đã qua đi, A Dung đừng ghi hận trong tâm.”

Trần Dung vội vàng đứng lên, thúc thủ đáp: “Vâng.” Còn nói thêm: “Không dám.”

Trần Nguyên gật đầu, vẫy tay để nàng ngồi xuống.

Lại một lần nữa, hắn ho khan hai tiếng, ôn tồn nói với Trần Dung: “A Dung, Nhiễm tướng quân đối với con dường như ấn tượng khá tốt đúng không?”

Nhiễm Mẫn ư?

Trần Dung ngẩng đầu lên.

Lúc này Trần Nguyên đang vuốt chòm râu dài, dường như đang tìm kiếm từ ngữ.

Chỉ chốc lát, hắn lại ho khan, nhìn về phía Trần Dung đang cúi đầu xuống, cuối cùng hắn quay sang nháy mắt với Trần Tam lang.

Trần Tam lang hiểu được, hắn ha hả cười, chuyển sang nhìn nàng chằm chằm, thở dài: “A Dung có biết gia tộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Trần Dung ngẩn ra, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Trần Tam lang hỏi: “Đã xảy ra chuyện rồi ư?” Ngữ khí có chút gấp gáp.

Thấy nàng quan tâm tới gia tộc, Trần Tam lang cười cười, đảo mắt hắn lại nhíu mày, vẻ mặt đau khổ: “Đúng vậy, đã xảy ra chuyện.”

Hắn đứng lên, vừa đi lại vừa nói với Trần Dung: “A Dung là một nữ lang, tất nhiên là không biết, đầu năm nay rất khổ sở. Cả nhà chúng ta nhiều người tới thành Nam Dương, ăn ở không nói, ngay cả thức ăn cho gia súc, một ngày tiêu dùng đều có thể nuôi sống trên dưới một trăm hoặc hơn một ngàn lưu dân.”

Hắn nói tới đây, nhìn Trần Dung vẻ mặt mơ hồ, ha ha cười nói: “Ta đã quên mất, A Dung chỉ là một nữ lang, chỉ cần hưởng thụ gia tộc cung cấp nuôi dưỡng, mỗi ngày cứ thế ăn mặc, ăn nhiều hay ít cũng không để tâm, làm sao có thể biết chuyện này?”

Trần Dung vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh: Nói cho cùng giống như ta nhận nhiều ơn huệ của các ngươi lắm vậy. Trong sân viện của ta, mọi chi tiêu đều do ta gánh vác, ta làm sao có thể không biết điều này?

Trần Tam lang dừng một chút, còn nói thêm: “A Dung có biết người Hồ sẽ vây thành không. Ai, nếu vây thành, vận khí tốt thì chống đỡ nửa năm còn có thể đánh đuổi người Hồ, vận khí không tốt sẽ bị vây một năm hai năm, cuối cùng vẫn là bị người Hồ phá thành mà xông vào đó là chuyện thường.”