Người Vốn Phong Lưu

Chương 223: Người Vốn Phong Lưu



Xuất hiện ở phía trước là một thanh niên tuấn mỹ lãnh khốc mặc y phục màu đen. Hiển nhiên y vừa mới tắm rửa xong, tóc xõa ra, nước nhỏ giọt xuống đất. Có một giọt nước còn dọc theo ngũ quan lập thể, hình dáng rõ ràng của y lăn xuống, chảy xuống v*m ng*c r*n ch*c che chắn bởi nội y màu đen.

Y đúng là Nhiễm Mẫn.

Nhiễm Mẫn vừa bước ra, hộ vệ cũng thế mà kỵ sĩ cũng thế đều cúi đầu đứng trang nghiêm, không dám thở mạnh một tiếng.

Trần Dung cũng vậy, vừa nhìn thấy thì bị ánh mắt đen tối như mực của y khiến cho cúi đầu xuống.

Nhiễm Mẫn bước đến trước xe ngựa của Trần Dung.

Y ngừng lại.

Nhìn chằm chằm Trần Dung, đột nhiên, y khàn khàn cười nói: “Nữ lang, chúng ta lại gặp mặt?”

Ngay trong xe ngựa, Trần Dung thi lễ với y, nhỏ nhẹ, cung kính trả lời: “Đúng vậy, A Dung gặp qua Nhiễm tướng quân.”

Giọng nói bình thản thong dong.

Nhiễm mẫn nhìn nàng, gần như là đột nhiên, y ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Trần Dung ngẩn ngơ, nhưng cũng nghe lời làm theo.

Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau.

Nhiễm Mẫn cẩn thận nhìn nàng, dần dần, mày rậm hơi nhíu.

Một lát sau, y khẽ nhếch bạc môi, phất phất tay, quát: “An trí nữ lang Trần gia cho tốt!”

“Vâng.” Vài sĩ tốt đi ra, vây quanh xe ngựa của Trần Dung, hướng tới một phương hướng khác.

Đến tận đây, Bình ẩu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà nói với vẻ hy vọng: “Nữ lang, với thân phận của Nhiễm tướng quân vậy mà còn tự mình tới gặp người. Xem ra, y cũng rất tôn kính nữ lang.”

Trần Dung nhẹ nhàng “Uh” một tiếng. Nàng cũng biết, người như Nhiễm Mẫn không thích nhất chính là lễ nghi phiền phức của sĩ tộc. Vừa rồi y đi ra rõ ràng là vì để nhìn mình một lát. Y lo lắng lúc này đêm hôm khuya khoắt, không thể gọi mình vào doanh trướng gặp mặt. Hành vi này đối với y mà nói, quả thật đúng là hiếm có.

Nhóm sĩ tốt đã dựng một doanh trướng ở phía tây để cho Trần Dung và Bình ẩu nghỉ ngơi.

Dưới sự nâng đỡ của Bình ẩu, Trần Dung đi vào bên trong, nàng mới vừa đi một bước, liền dừng chân, hỏi một sĩ tốt: “Hộ vệ Trần gia của ta đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sĩ tốt kia cúi đầu, vang dội đáp: “Hồi nữ lang, tiểu nhân không biết.”

Trần Dung khẽ mím môi, cúi lưng chui vào doanh trướng.

Bên này, Lý Thành và đám hộ vệ cũng bị nhóm sĩ tốt mang đi.

Nhìn bóng dáng đám người Lý Thành rời đi, một văn sĩ trung niên đi đến phía sau Nhiễm Mẫn, cười nói: “Tiểu nhân Trần Nguyên kia khăng khăng một mực, vậy mà còn phái người tiến đến.”

Dưới ánh trăng, Nhiễm Mẫn chậm rãi cười. Nụ cười của y có chút thản nhiên, cũng có chút trào phúng.

Văn sĩ trung niên kia còn nói thêm: “Nhưng mà nói đi nói lại, số lương thực này thật sự hơi nhiều, đừng nói là Trần Nguyên, ngay cả Trần Công Nhương cũng ăn không hết.”

Nhiễm Mẫn khẽ nhếch bạc môi, thản nhiên nói: “Lương thực kia là Nam Dương vương giao cho Trần Nguyên vận chuyển.”

Một văn sĩ gầy yếu đi đến phía sau hai người, ha hả cười, nói với Nhiễm Mẫn: “Tướng quân lần này giả trang thành người Hồ cướp lương thực của hắn, buồn cười là Trần Nguyên vẫn trông mong vào thân thủ của tướng quân, trước sau còn phái ra hai nữ lang tiến đến.”

Hắn nói tới đây, năm sáu người đứng chung quanh cùng cười vang.

Nhiễm Mẫn không cười, y nhìn phương hướng Trần Dung rời đi, chậm rãi nói: “Nữ lang này, ta cũng muốn nàng đến.”

Y nói tới đây, mỉm cười, xoay người trở về doanh trướng, còn lại vài phụ tá ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Ngủ trong quân doanh, bốn phía tiếng ngựa hí, hô hấp nặng nề, côn trùng kêu vang không ngừng, ngay cả gió cũng mang theo vẻ xơ xác tiêu điều. Cả đêm, Bình ẩu lăn qua lộn lại, vài lần đều nhìn về phía giường của Trần Dung, muốn nói với nàng vài câu. Nhưng bà nhìn đi nhìn lại chỉ thấy Trần Dung ngủ say sưa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bình ẩu mang theo đôi mắt thâm quầng, một bên ngáp, một bên chải tóc cho Trần Dung, nói: “Nữ lang thật đúng là ngủ say, tối hôm qua lão nô kinh hãi không ngủ nổi, người thì ngay cả trở mình cũng không thấy.”

Mê Truyện Dịch

Trần Dung cong khóe miệng, không trả lời.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói vang dội: “Nữ lang đã chuẩn bị tốt chưa? Tướng quân nhà ta triệu hồi.”

Bình ẩu bị tiếng quát vang dội kia khiến cho hoảng sợ, tay run lên, lược suýt nữa rơi xuống đất. Bà vội vàng nhặt lên, ôi ôi hai tiếng, kêu lên: “Lập tức xong ngay đây, lập tức xong ngay đây.”

Trong chốc lát đã chải xong tóc cho Trần Dung, bà nghiêng đầu xem xét rồi vừa lòng gật đầu, thúc giục Trần Dung: “Nữ lang, đi thôi.”

Trần Dung lên tiếng, cất bước ra doanh trướng.

Bình ẩu theo sát phía sau nàng, đi được vài bước, bà cảm thấy bất an, dựa gần vào nàng nói: “Nữ lang, đừng tỏ ra ngốc nghếch ở trước mặt Nhiễm tướng quân, biểu hiện tốt một chút. Lúc này nếu y lại có ý cưới nữ lang, vạn vạn lần người không thể cự tuyệt.” Nói tới đây, bà nhìn chằm chằm Trần Dung nói nghiêm túc: “Nữ lang nên đáp ứng, đừng để đến lúc đó lại đổi ý!”