Người Vốn Phong Lưu

Chương 241: Người Vốn Phong Lưu



Vương Hoằng cong khóe miệng, giọng nói mang ý cười: “Phái người đi thăm dò đ**m kia, nhớ rõ phải nhanh chóng, cẩn thận, có người thì trốn đi.”

Thanh niên hộ vệ vội vàng đáp: “Vâng.” Rồi giục ngựa quay lại.

Xe ngựa Vương Hoằng vừa rời khỏi, Nhiễm Mẫn liền đứng lên, y đè đấu lạp, ra lệnh: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Mê Truyện Dịch

Trần Dung cũng vội vàng đè chặt đấu lạp, đi theo phía sau y ra ngoài.

Vừa mới đi ra vài bước, còn chưa tới cửa, Trần Dung đột nhiên dừng lại chân, kinh hỉ kêu lên: “Là Thượng tẩu.”

Một chiếc xe ngựa chạy lại đây, lão nhân đánh xe kia không phải Thượng tẩu thì là ai?

Nhiễm Mẫn liếc nhìn Trần Dung đang trông mong nhìn mình một cái, bước chân vẫn không ngừng.

Trần Dung thấy thế, há miệng th* d*c, vẫn đi theo y. Có điều khi nàng vừa đi, vừa liên tiếp quay đầu, nhìn về phía xe ngựa của Thượng tẩu.

Hai người đi tới một con đường.

Lúc này, Nhiễm Mẫn ngừng lại, Trần Dung nhìn y lại chỉ thấy bóng dáng y chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng thẳng.

Mà lúc này, xe ngựa Thượng tẩu đã tới gần.

Đột nhiên, Trần Dung hiểu được ý tứ của y.

Nàng xông ra vài bước xa, cất giọng trong trẻo: “Thượng tẩu!”

Tiếng kêu của nàng vừa thốt ra, Thượng tẩu liền vội ngẩng đầu.

Đảo mắt, lão thấy được Trần Dung. Tuy rằng nàng mặc bào phục thiếu niên, tuy rằng nàng đội đấu lạp, nhưng Thượng tẩu chỉ liếc mắt một cái thì đã biết đây là nữ lang nhà mình.

Lập tức, Thượng tẩu đỏ hốc mắt, môi khô nẻ run run sau một lúc há mồm định kêu to.

Lúc này, Trần Dung còn nói thêm: “Đừng để lộ ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nơi này ngã tư đường người đi lại rất thưa thớt. Dù là như thế, khi Trần Dung nói cũng đè thấp giọng. Thượng tẩu nghe vậy, lập tức tỉnh táo. Lão vươn tay áo lau đi nước mắt bất tri bất giác đã trào ra.

Ngay khi Thượng tẩu giục ngựa tới gần, một bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh Trần Dung, chính là Nhiễm Mẫn, cũng không cần Thượng tẩu dừng xe ngựa, y đã vén rèm xe nhảy lên.

Trần Dung còn chưa phản ứng lại, Nhiễm Mẫn ngồi trong xe ngựa duỗi tay phải ra, cầm cánh tay nàng, kéo nàng lên.

Động tác liên tiếp, Nhiễm Mẫn thực hiện lưu loát như mây bay nước chảy, nhanh như thiểm điện. Thượng tẩu chưa kịp phản ứng, trong xe ngựa đã truyền đến giọng nói kinh hỉ đè thấp của Trần Dung: “Tẩu, mau nói đi, hiện tại Trần phủ thế nào? Các ngươi thế nào?”

Thượng tẩu phục hồi tinh thần, lão đáp: “Vâng. Trong phủ hiện tại có chút loạn.”

“Sao lại nói vậy?”

“Còn không phải là vì Trần Nguyên kia sao. Nghe nói hắn lầm lỡ đại sự gì đó của Nam Dương vương cùng nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị, khiến hai nhà đều phẫn nộ, Nam Dương vương tức tối, c.h.é.m ca ca Lý thị cũng là Như phu nhân của hắn, còn muốn c.h.é.m cả Trần Nguyên. Trần Nguyên bối rối, vội vàng hưu Lý thị kia, quỳ gối trước mặt Trần Công Nhương khóc lớn, lúc này mới được miễn tội chết.”

Thượng tẩu nhìn thoáng qua xung quanh, thấy có người liền ngậm miệng lại. Một hồi lâu, đi vào chỗ yên ắng, lão mới tiếp tục nói: “Thời gian này, A Vi kia mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, nhà mẹ đẻ của phu nhân Nguyễn thị phát ngôn bừa bãi, nói Nguyễn thị từ nay về sau không còn liên quan đến bọn họ nữa. Trần Nguyên cùng Nguyễn thị lại đóng cửa không ra, nữ lang không biết đâu, hiện tại, bọn người hầu đều nói tộc bá của người đã thất thế, luôn không có sắc mặt hòa nhã. Ai, nghe nói Trần thị Nam Dương họp mặt vài lần, nói muốn đuổi toàn gia bọn họ đi.”

Nói tới đây, ngữ khí Thượng tẩu có chút khổ sở, lão thở dài: “Trần Nguyên xảy ra chuyện cũng sẽ liên lụy đến chúng ta. May mắn nữ lang không ở đây.”

Trần Dung trầm mặc.

Tất nhiên nàng biết khẳng định sẽ liên lụy nàng. Mặc kệ nói như thế nào, nàng hiện tại cũng được quy về danh nghĩa của Trần Nguyên, nếu Trần thị Nam Dương muốn khu trục Trần Nguyên, nhất định cũng sẽ khu trục nàng.

Có điều loại tổn thất này, nàng tuyệt đối không để ý. Giờ này khắc này, trào ra trong nội tâm nàng chỉ có kh*** c*m trả thù.

Nhịn vui mừng, Trần Dung nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

Lúc này, nam nhân này đang nhắm mắt trầm tư, mày rậm của y nhíu chặt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Nhìn y, Trần Dung thầm nghĩ: Cũng không biết hắn cụ thể đã thả tiếng gió gì ra? Có thể khiến Trần Nguyên cùng Nguyễn thị chật vật như vậy?

Giọng Thượng tẩu vẫn còn truyền đến: “Mấy ngày trước đây, Nguyễn thị lại đây hạ lệnh, nói hạ nhân trong viện chúng ta chỉ có thể chừa lại một người trông viện. Còn lại toàn bộ đuổi đi. May mắn Trần Công Nhương phái người đến, người nọ nói, nữ lang là người có tình có nghĩa, dù thế nào cũng không thể chủ nhân sinh tử chưa rõ mà đã tản mát gia nô.” Nói tới đây, trong giọng nói Thượng tẩu tràn ngập khoái ý: “Người nọ còn nói, có những người tự mình đã làm sai chuyện, còn giận chó đánh mèo người khác. Thật sự là tiểu nhân. Ha ha.”

Trần Dung nghe đến đó mới hiểu ra, trách không được lần này Thượng tẩu nói tới Trần Nguyên, trong ngữ khí không có một chút cung kính, hóa ra sau đó còn xảy ra một chuyện thế này.