Người Vốn Phong Lưu

Chương 244: Người Vốn Phong Lưu



Trong tiếng rên, trào ra trong lòng Trần Dung còn có kinh ngạc. Kiếp trước, y không thích nàng, nam nhân này đối với người mình không thích thì luôn khinh bỉ.

Đây là lần đầu tiên nàng mới biết rằng nam nhân này đối với người mà y thương sẽ khẩn trương, lòng dạ hẹp hòi như thế.

Trong đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung trắng bệch, lông mi dài khẽ phe phẩy, thầm trả lời trong lòng: Thích một người, nào có nhanh như vậy đã quên đi chứ? Mà nói đến nói đi, vì sao ta phải quên chàng?

Nàng vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay vươn ra đẩy bàn tay to của y, kêu lên: “Đau!”

Hốc mắt đỏ bừng, lệ nóng doanh tròng.

Nhiễm Mẫn vẫn không buông tay.

Y hãy còn nhìn chằm chằm nàng, nặng nề quát khẽ: “Nàng vẫn còn đang nghĩ về hắn?” Trong giọng nói ẩn chứa sát khí.

Trần Dung nhận ra, lần này, nàng lấy lại tinh thần. Lập tức nàng nghiêm mặt, sau khi run rẩy một cái, thì khóc thút thít: “Con người cũng không phải cỏ cây, nói quên là có thể quên được sao. Xưa nay vốn không nghĩ gì tới chàng, chỉ nghe thấy tướng quân nhắc tới thành Nam Dương nên không khỏi suy nghĩ một chút mà thôi.”

Nói xong, hai hàng lệ rơi xuống, xẹt qua hai má, thấm nhập vào môi anh đào hồng nhuận.

Nhìn Trần Dung khóc lóc như hoa lê dưới mưa, giống như hải đường e ấp, tâm cứng rắn như sắt của Nhiễm Mẫn không khỏi mềm nhũn, y chậm rãi buông lỏng tay ra.

Vừa được tự do, Trần Dung dùng tay áo giấu mặt, nghẹn ngào nức nở. Một bên nghẹn ngào, nàng một bên thầm oán: “Tướng quân làm đau ta. Ô ô……”

Trong tiếng khóc, Nhiễm Mẫn hung bạo quát khẽ: “Câm miệng!”

Tiếng quát vừa vang lên, Trần Dung rùng mình, vội vàng câm miệng. Nàng không dám lên tiếng nữa, chỉ có hai vai run rẩy, bóng dáng yểu điệu co rúm lại.

Nhiễm Mẫn mở to mắt nhìn nàng, bất tri bất giác, vẻ thô bạo trên mặt càng ngày càng giảm.

Một hồi lâu, y quả quyết ra lệnh: “Không được nghĩ tới hắn nữa!” Nói tới đây, y lại hét to: “Nghe thấy không?”

Trần Dung run run, lắp bắp đáp: “Vâng, vâng.”

Trong tiếng trả lời kinh hoảng của nàng, Nhiễm Mẫn vung tay áo, lao nhanh ra ngoài.

Nghe thấy bước chân y vội vã rời đi, Trần Dung từ từ buông tay áo che mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhạt nhòa lệ không tự chủ lộ ra tươi cười. Mới tươi cười, nàng lại ảo não, thầm hận: Ta chọc giận y sao? Rõ ràng đã nghĩ thoáng rồi, chỉ cần vô tình thì sẽ không còn hận. Vì sao vẫn nhịn không được muốn chọc giận y, muốn cho y nếm thử khổ sở vì bất bình, tâm không cam lòng chứ?

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân trầm trọng hữu lực lại truyền đến.

Trần Dung im lặng nằm ở trên tháp, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì biết Nhiễm Mẫn đã trở lại. Lập tức, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chu khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ au, lệ rung rưng nhìn ra cửa.

Bóng dáng một người cao lớn xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Một đôi mắt u hàn đen như mực quét về phía nàng.

Chỉ liếc mắt một cái, Nhiễm Mẫn nhăn mày lại. Khi y vừa mới bày ra sắc mặt này, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt Trần Dung chảy xuống hai má bạch ngọc.

Nhiễm Mẫn ngẩn ngơ.

Đi đến trước mặt nàng, tay phải y vươn ra cầm cánh tay nàng, nhấc nàng lên ôm vào trong lòng, bàn tay to của y lau lung tung nước mắt nàng, lạnh lùng quát khẽ: “Còn có mặt mũi mà khóc sao?”

Trong tiếng quát, Trần Dung run rẩy một chút, cúi đầu, có điều rơi lệ càng nhiều.

Nhiễm Mẫn nhíu chặt mày chặt, rất muốn hét to.

Có điều y vừa liếc nhìn Trần Dung khóc im lặng không tiếng động, diễm mĩ động lòng người, tiếng quát kia dù thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng.

Y thở dài một tiếng.

Hai tay y vòng ôm eo nhỏ của nàng, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, như vậy làm cho người ta nhìn xem mà phiền lòng.” Trong giọng nói có vẻ ôn nhu không tự giác, ngữ khí dường như không kiên nhẫn nhưng động tác lau lệ kia lại rất nhẹ nhàng.

Trần Dung vội vàng vươn tay che miệng, dần dần ngừng nghẹn ngào.

Nhiễm Mẫn ôm nàng một lúc, rồi nói: “Đi thôi.” Dứt lời, y cầm lấy binh khí, xoay người nhanh rời đi.

Trần Dung vội vàng đuổi theo.

Ngoài doanh trướng, thân vệ đông đúc vẫn không nhúc nhích ngồi trên lưng ngựa chờ đợi. Trần Dung vừa khóc xong, không dám ngẩng đầu, chỉ nhắm mắt theo đuôi Nhiễm Mẫn.

Nhiễm Mẫn leo lên hỏa long mã, y đem binh khí giao cho thân vệ, tay trái duỗi ra, nhấc Trần Dung ngồi ở trước người vòng ôm nàng nói: “Chuẩn bị thêm một con ngựa!”

Đây là chuẩn bị ngựa cho Trần Dung, nếu như có gì ngoài ý muốn xảy ra, y cũng có thể rảnh tay c.h.é.m giết.

Một thân vệ lớn tiếng đáp: “Vâng.” Giục ngựa chạy đi, chỉ chốc lát, hắn đã dắt một tuấn mã thượng đẳng chạy tới.

Nhiễm Mẫn liếc nhìn thân vệ kia một cái, quả quyết quát: “Đi!”

Chúng thân vệ ồn ào đáp: “Vâng –”

Vó ngựa khiến cát bụi bốc lên cao, mọi người giẫm đạp bóng đêm, hướng về thành Nam Dương.

Trên lưng ngựa, Trần Dung im lặng nằm trong lòng Nhiễm Mẫn, giờ này khắc này, nàng kỳ thật rất buồn bực: Lúc này Nhiễm Mẫn đến thành Nam Dương là vì cái gì? Không phải y nói muốn xem diễn sao? Còn nói muốn xem tranh đấu giữa Vương Hoằng cùng Mộ Dung Khác, một khi đã như vậy, vì sao còn muốn đi Nam Dương làm gì?