Nhiễm Mẫn chắp hai tay, thản nhiên đi ở phía trước nàng, lúc này trầm thấp cười nói: “Vương Thất lang quả nhiên có nhã hứng, chỉ là một thôn trang bình thường, hắn vừa ở đây thì lập tức trở nên phong nhã.”
Một lời thốt ra, Trần Dung đã vội ngẩng đầu.
Vương Hoằng?
Mê Truyện Dịch
Nơi này là nơi Vương Hoằng ở?
Dọc theo đường đi, nàng luôn luôn suy đoán, Nhiễm Mẫn đến có lẽ là vì muốn gặp Vương Hoằng. Nhưng từ chính mồm y nói ra, nàng mới dám khẳng định.
Nam nhân này không phải đã nói muốn xem diễn sao? Không phải y đố kỵ Vương Hoằng sao?
Giờ phút này y đến, là vì cái gì?
Ngay khi Trần Dung suy nghĩ, Nhiễm Mẫn lại cười nhẹ: “Đèn đuốc vắng vẻ, cổ nhạc không thấy đâu, xem ra, việc người Hồ vẫn khiến cho vị Vương Thất lang nổi danh thiên hạ đau đầu.”
Gần như là tiếng cười y vừa dứt, bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng gọi trong trẻo: “Thắp đèn!”
Tiếng kêu vừa thốt ra, tiếng động vang lên bốn phía, mười mấy cây đuốc cùng đèn lồng đồng thời được thắp sáng, trong nháy mắt, nơi vừa rồi vẫn tối tăm yên tĩnh trở nên sáng trưng.
Trong ánh lửa, một thanh niên kẻ sĩ có diện mạo tuấn lãng đi nhanh đến, hắn hướng tới Nhiễm Mẫn vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Lang quân nhà ta mới vừa rồi đã nói, đêm nay sẽ có quý nhân tới chơi bảo ta chờ đợi để thắp đèn. Quả nhiên, quý nhân thật đúng là đến đây.”
Tiếng cười của thanh niên kẻ sĩ kia sang sảng chi cực. Dường như hắn không chú ý tới đám người Nhiễm Mẫn ngừng chân, đang lộ ra cả thần sắc kinh nghi. Hắn hãy còn lạy dài, cười nói: “Lang quân nói đúng thật. Tiểu nhân nghĩ rằng, lúc này trong thành Nam Dương thật đúng là không có khách nhân nào tôn quý bằng tướng quân. Minh nguyệt đã nhô lên cao, tướng quân đạp bóng đêm tiến đến tương trợ người Nam Dương chúng ta, tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt!” Trong tiếng cười là sự vui sướng tột độ.
Nghe thanh niên kẻ sĩ cười sang sảng, Trần Dung suýt nữa bật cười ra tiếng.
Nhưng đương nhiên nàng không cười, chẳng những không thể cười, nàng còn an phận cúi đầu, lui ra phía sau một bước.
Gương mặt Nhiễm Mẫn vẫn bình tĩnh.
Chậm rãi, y nhoẻn miệng cười nói: “Khá lắm Vương Thất lang! Bội phục, Nhiễm mỗ bội phục!”
Y chắp hai tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía sau người nọ, quát: “Lang quân nhà ngươi đã dự liệu như thế, tại sao còn chưa thấy đâu?”
Thanh niên kẻ sĩ ngẩng đầu nhìn y, há mồm định giải thích, lúc này, một giọng nói thanh nhuận, ôn hòa thấm vào bầu trời đêm: “Tướng quân sao không đi vào nói chuyện?” Người kia nhẹ giọng cười: “Rượu đã ủ, thịt đã thơm hương. Chỉ đợi anh hùng đạp nguyệt mà đến.”
Giọng nói này thản nhiên tự tại, ngữ khí bình thản phong nhã, dù Nhiễm Mẫn đang tức tối, lúc này cũng không thể phát tác.
Nhiễm Mẫn quay đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y liếc nhìn Trần Dung trốn phía sau một cái.
Vừa thấy thần sắc của y, Trần Dung hiểu rằng lúc này y muốn mình cùng đi vào…… Trần Dung cắn môi, rốt cục cũng cất bước.
Nhiễm Mẫn duỗi bàn tay nắm cổ tay nàng, nhấc chân đi vào bên trong.
Ngoài phòng, có hai đồng tử diện mạo thanh tú đứng hầu ở bên cạnh, nhìn thấy Nhiễm Mẫn đi tới, bọn họ xoay người thi lễ, bày ra tư thế ‘Mời’.
Nhiễm Mẫn nhanh bước vào.
Trần Dung bị y nắm chặt tay, thân bất do kỷ đi theo.
Trong phòng trúc, mùi đàn hương thơm ngát, xen lẫn với hương hoa không biết tên, bất tri bất giác làm cho thần kinh đang căng thẳng của Trần Dung được thả lỏng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chính giữa phòng trúc là một mĩ thiếu niên ngồi đó. Khác với bình thường là, buổi tối hôm nay mĩ thiếu niên không hề giản dị. Chàng khoác ngoại bào màu tím nhạt, thêu phượng hoàng màu lam, tóc dài rối tung trên vai. Trên tháp của chàng có bày cầm, ngón tay thon dài trắng trẻo đang đặt lên cầm.
Thời điểm nào nhìn thấy chàng, thiếu niên tuấn mỹ này luôn có tư thế thản nhiên cao thượng. Có điều giờ này khắc này, năm ngọn nến phía sau làm nền, trong sự cao thượng lộ thêm một phần uy nghiêm cùng quý giá.
Chàng cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng khí độ, sự tao nhã vượt xa mọi người! Trần Dung hoảng hốt nghĩ rằng: Chỉ sợ vương tôn thái tử Tư Mã thị nhìn thấy Vương Hoằng như thế, cũng sẽ tự cảm thấy hổ thẹn chăng?
Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Vương Hoằng, bước đến gần, lanh lảnh cười nói: “Vương Thất lang thật nhàn nhã!”
Vương Hoằng cười.
Chàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt chàng ngẩng đầu kia, Trần Dung theo phản xạ co rụt lại, suýt trốn ở sau lưng Nhiễm Mẫn.
Vương Hoằng không hề nhìn nàng.
Chàng chỉ lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, khóe miệng cười yếu ớt, ý thái nhàn nhã.
Ánh mắt của chàng, trong yên tĩnh lộ ra một ý tứ nào đó khó mà nói rõ. Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, từ từ nói: “Thất lang nghênh đón khách quý như vậy sao?”
Lời vừa dứt, tay phải Vương Hoằng khẽ gẩy, sau khi khiến cho cầm phát ra một loạt tiếng nhạc thanh duyệt, chàng nhíu mày, chậm rì rì nói: “Tướng quân đang đêm mà đến, là muốn cùng Vương Hoằng thực hiện một giao dịch đúng không? Giao dịch tức thời, chỉ sợ không thể nói là khách quý!”