Người Vốn Phong Lưu

Chương 251: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ đi.”

“Vâng.”

Bên ngoài, bầu trời đầy sao, trăng rằm tỏa sáng.

Trần Dung dựa vào thang lầu, cẩn thận bước xuống.

Giẫm lên tinh quang, đi lại trong rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, có một rừng đào cùng con sông nhỏ, nàng đứng ngắm về phương xa. Nghĩ đến, nếu mùa xuân tới đây, nhất định là rất đẹp.

Trần Dung quay đầu, hướng tới một nơi khác. Cứ thế đi không mục đích sau một lúc, nàng ngừng chân.

Chỉ thấy bãi cỏ phía trước, dưới tinh quang, một bóng người áo trắng như tuyết đang lẳng lặng ở nơi đó, nhìn lên bầu trời.

Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung liền nhận ra, chàng chính là Vương Hoằng.

Ngơ ngác liếc nhìn chàng, Trần Dung cắn chặt răng, lặng yên không một tiếng động quay đầu, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, giọng nói thanh nhuận, duyên dáng truyền đến: “A Dung?”

Trần Dung ngẩn ra.

Nàng chậm rãi xoay người.

Người ngồi dưới tinh quang cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt của chàng yên tĩnh, thản nhiên, bình thản như thế.

Trần Dung cúi đầu, đi đến gần chàng.

Khi bước đến chỗ cách chàng năm bước, nàng thi lễ với chàng.

“Ngồi đi.”

Giọng nói ôn nhu chi cực.

Trần Dung lên tiếng, ngồi xuống tháp đã chuẩn bị tốt đối diện với chàng. Nhìn rượu thịt bày trước mặt, Trần Dung thấp giọng hỏi: “Nhiễm tướng quân đâu?”

“Nghỉ ngơi rồi.”

Vương Hoằng lấy một chén rượu ở trên tháp mình lên, sau khi rót đầy lại đặt ở trên tháp của Trần Dung. Khi thu hồi tay, chàng vung tay áo dài, tiếng vỡ vụn vang lên, chính là chén rượu Nhiễm Mẫn đã uống để lại đã rơi vào trong bụi cỏ.

Trần Dung kinh ngạc liếc nhìn chén rượu kia một cái, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, thấy chàng mặc áo trắng phất phơ, tóc xõa tùy ý, rõ ràng phong lưu hùng vĩ.

Nàng không rõ động tác này của chàng là cố ý hay là vô tình nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Lúc này, nàng nghe thấy giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng vang lên: “A Dung, đánh một khúc cho ta đi.”

Trần Dung khẽ đáp: “Vâng.”

Nàng đứng dậy, ôm cầm đặt trước mặt Vương Hoằng sang, đặt trên tháp của mình, ngón tay nhấn một cái, một tiếng đàn thản nhiên phiêu đãng truyền đến.

Vốn tiếng đàn của Trần Dung chủ yếu là hoa lệ rạng rỡ, nhưng mà giờ khắc này, có lẽ là bởi vì tâm tình quá mức phức tạp, trong tiếng đàn kia có thêm một phần tang thương cùng trào phúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới ánh trăng, dưới tinh quang, hai người ngồi đối diện, một người đánh đàn, một người ngửa đầu ngắm trăng. Khung cảnh lại trống vắng như vậy.

Đêm lạnh như thế, bóng người như thế!

Lúc này, trên lầu các của Trần Dung, màn cửa sổ bằng lụa mỏng khe khẽ lay động.

Tỳ nữ mặt tròn tú lệ nhìn hai bóng người dưới tinh quang kia, mày liễu nhíu lại, ôm n.g.ự.c thì thào nói: “A Chức, muội không thoải mái.”

A Chức kia là một tỳ nữ tầm 25, 26 tuổi, nàng ta chỉ nhìn Vương Hoằng và Trần Dung, không hề đáp lời.

Tỳ nữ mặt tròn kia càng nhíu chặt mày liễu, nàng ta thì thào nói: “Thất lang nhà chúng ta phong lưu cỡ nào, bất phàm ra sao? Chẳng lẽ ngài lại luyến thương một nữ lang tục diễm hay sao?”

A Chức nghe vậy thì cười cười, không chút nào để ý tiếp lời: “Gia chủ nói, Thất lang nhà chúng ta tất sẽ là trụ cột vững vàng của Vương thị. Ta luôn phụng dưỡng ở bên cạnh, có một số việc, ngài không thể làm, không muốn làm, ta sẽ trợ giúp.”

Tỳ nữ mặt tròn kia chớp chớp mắt, trong ánh mắt chờ mong, A Chức chậm rãi cười, tiếp tục nói: “Kinh Phật Thiên Trúc không phải đã nói sao? Chúng sinh số khổ, nhưng người khổ nhất là tiên nhân vì không thể có sở cầu. Nữ tử tục diễm thế kia sao xứng khiến cho Thất lang nhà chúng ta chịu nỗi khổ này? Không thể, vẫn là hỗ trợ đi.”

A Chức nói tới đây, cười thần bí với tỳ nữ mặt tròn, xoay người rời đi.

Sau một lúc lâu, một khúc kết thúc.

Hai tay Trần Dung đặt trên huyền cầm, từ từ ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng.

Vương Hoằng còn đang ngắm nhìn bầu trời.

Một hồi lâu, chàng vung tay áo dài, thấp giọng nói: “Nàng đi đi.”

“Vâng.”

Trần Dung thi lễ rồi xoay người thối lui.

Chỉ chốc lát, bóng dáng của nàng đã biến mất trong rừng trúc.

Khi nàng trở lại lầu các, hai tỳ nữ đang ngồi ở một góc, nhìn thấy nàng đi vào, các nàng thi lễ, thấp giọng hỏi: “Nữ lang có gì phân phó không?”

Trần Dung lắc đầu, nói: “Đều ngủ đi.”

“Vâng.”

Trong tiếng động sột soạt, Trần Dung nằm lên giường.

Mê Truyện Dịch

Rất lâu sau đó, nàng mới nhắm lại hai mắt.

Khi tỉnh lại, phía đông đã sáng rõ. Trần Dung đột nhiên nhớ lại hôm nay là thời khắc quyết định vận mệnh của thành Nam Dương. Lập tức nàng xoay người khỏi tháp, đang muốn gọi Bình ẩu, nhớ lại nơi này không phải nhà của mình, liền đổi giọng nói: “Người đâu.”

Một tỳ nữ lên tiếng trả lời xuất hiện.

Nhìn tỳ nữ của Lang Gia Vương thị, cho dù là dung nhan hay là khí chất đều giống một như một tài nữ uyên bác, giọng nói của Trần Dung không tự giác trở nên khách khí: “Thỉnh đem y bào của ta đến.”

Tỳ nữ kia cười nói: “Nữ lang không thích áo bào trắng này sao?”