Một danh sĩ nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Quả là mỹ nhân, có thể khiến Vương Thất lang tuấn mỹ ngọc thụ như thần tiên nhìn ngắm mà choáng váng.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người nhất tề quay đầu, hướng Vương Hoằng nhìn lại.
Vương Hoằng ho khan một tiếng, chàng giơ lên chén rượu trong tay, cản lại trước mặt mình, cười khổ nói: “Ánh mắt của chư vị sáng quắc, da mặt của Hoằng quá mỏng, không thể chịu nổi thiêu đốt!”
Tiếng cười vang nổi lên bốn phía.
Dũ chí một bên vỗ đùi cười to, một bên hướng tới Trần Dung vẫy tay, kêu lên: “Trần gia nữ lang, nàng tới đây ngồi đi.”
Dứt lời, hắn chỉ về phía chỗ của Vương Hoằng: “Cứ ngồi ở đây đi.”
Nhất thời, mọi ánh mắt lại tập trung trên thân, trên mặt Trần Dung.
Trong số này, có ánh mắt đánh giá nóng rực của nhóm thiếu niên, cũng có ánh mắt đố kỵ âm mộ của nhóm thiếu nữ.
Trần Dung không hề động, nàng buông rủ hai mắt, ngượng ngùng cười nói: “Thất lang có phong tư khí khái của thần tiên. Trần Dung chỉ là phàm nữ, không dám tới gần.”
Lời của nàng vừa dứt, Vương Hoằng liền khẽ cười nói: “Từ ngày ấy sau khi tặng ta một khúc thì vẫn không thấy được bóng dáng của A Dung, hóa ra, chính là vì ‘không dám tới gần’ sao?”
Mê Truyện Dịch
Trước mặt nhiều người như vậy, chàng dùng giọng nói trầm thấp, thanh nhuận, êm tai giống như nước suối chảy róc rách, nói đến đây dường như có ý oán trách tình tứ, thực khiến tâm người ta ngứa ngáy không chịu nổi.
Bất tri bất giác, ánh mắt của chúng cô nương nhìn về phía Trần Dung đã nảy ra ghen ghét.
Trần Dung cũng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Ngươi đường đường là trượng phu, nếu thật sự có tình với ta, vì sao không chủ động tiếp cận ta? Ngược lại muốn một nữ nhân như ta chủ động? Hừ, lời tâm tình này của Vương Hoằng thật sự êm tai, cũng là một người phong lưu đây.
Ánh mắt của các nữ nhân bốn phía quá mức bức người, dưới cái nhìn chăm chú của Vương Hoằng, Trần Dung chỉ cười, không đáp lời.
Nàng không hề mở miệng, lực chú ý của Vương Hoằng rất nhanh liền chuyển tới nhóm danh sĩ.
Lúc này, giọng nói của Vương Ngũ lang từ phía sau nàng truyền đến: “Trần thị A Dung.”
“Uhm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Trong ánh đuốc, ánh mắt Vương Ngũ lang như lửa nóng nhìn nàng chuyên chú. Đây là một loại lửa nóng khác hẳn với lúc trước, xem ra Vương Hoằng coi trọng Trần Dung, khiến thiếu niên này kích động.
Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Trần Dung, Vương Ngũ lang dừng một chút, một hồi lâu mới cười nói: “Đúng rồi, ban ngày vì sao nàng muốn thỉnh cách? Đi theo chúng ta không tốt sao? Hay là cảm thấy Vương gia chúng ta chiếu cố không chu toàn?”
Hắn vốn là muốn tìm đề tài, nhưng vừa mở miệng, trong giọng nói lại có chút khí thế bức người.
Trần Dung lắc đầu, nói: “Sao Ngũ lang lại nói lời ấy? Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy bất an trong lòng thôi.” Nói tới đây, tâm tình của nàng trở nên ủ dột. Nhìn thấy Vương Ngũ lang còn muốn mở miệng, Trần Dung vội vàng hỏi: “Hộ vệ đã phái đi có thể trở về hay không? Tình huống ở bên kia bờ sông như thế nào?”
Vương Ngũ lang lắc đầu, không chút để ý nói: “Nào có nhanh như vậy mà đã trở lại? Dù sao, mặc kệ bọn họ có trở về hay không, ngày mai đoàn người sẽ lên đường, cùng nhau qua sông.” Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: “Vừa rồi nhóm danh sĩ bàn luận, đều là ý tứ này. A Dung không cần quá lo lắng.”
Thật không?
Trần Dung hoảng hốt, nàng thầm nghĩ trong lòng: Quên đi, dù sao người nọ đối với nhóm sĩ tộc cũng sẽ không làm chuyện gì khác người. Chính là, chính là, ta thật sự không muốn gặp mặt y mà thôi……
Bởi vì ngày hôm sau sẽ vượt qua sông Hoàng Hà, chạy về thành Lạc Dương. Mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi trở về doanh trướng.
Trời sáng rõ, đoàn xe liền xuất phát.
Lộ trình mười dặm, chỉ chốc lát đã đến nơi, khi tiếng nước sông uồm uộp cuồn cuộn tấu nhạc vang lên bên tai, đồng thời xuất hiện một loạt các con thuyền đỗ đầy bên bờ sông.
Thuyền có lớn có nhỏ, có mới có cũ. Nhìn đoàn thuyền này, đệ tử sĩ tộc lớn tiếng oán giận. Nội dung bọn họ oán giận, đơn giản là sao lại có nhiều thuyền nhỏ thuyền cũ như vậy, cái gì mà thuyền thô lậu dơ bẩn, không xứng với thân phận của bọn họ v.v…
Một danh sĩ quát lớn: “Chỉ có chỗ thuyền này thôi, người phía sau muốn qua sông, còn phải dùng thuyền tự tạo tạm thời nữa là.”
Một thanh niên khác cũng lớn tiếng kêu lên: “Không cần nói nữa, may mắn chúng ta xuất phát sớm, nếu đi muộn hơn, loại thuyền này cũng không có mà ngồi.”
Hai tiếng quát vừa thốt ra, tiếng oán giận dần dần dừng lại.
Lúc này, hộ vệ bắt đầu sửa sang lại đội ngũ, chuẩn bị lên thuyền. Xe ngựa phải lên thuyền lớn, ngồi trên thuyền nhỏ là một số hộ vệ cùng hạ nhân.
Có điều, thuyền lớn thật sự không nhiều lắm, phân chia đến cuối cùng, cũng có không ít sĩ tộc đệ tử phải ngồi trên thuyền nhỏ.