Người Vốn Phong Lưu

Chương 279: Người Vốn Phong Lưu



Y nhẹ nhàng v**t v* môi nàng, trầm thấp ra lệnh: “Nói.”

Trần Dung rũ hai mắt.

Mãi lâu sau, nàng mới cất giọng khàn khàn: “Nhiễm tướng quân, ta không thể gả cho ngài.”

Tay Nhiễm Mẫn nắm cằm nàng càng chặt, nhíu mày hỏi với vẻ nghi hoặc: “Vừa rồi nàng nói cái gì?”

Trần Dung chớp chớp lông mi thật dài, nàng chậm rãi cười.

Nụ cười này thật sự xinh đẹp.

Nàng ngẩng đầu nhìn y, nhìn gương mặt y, nhìn bạc môi của y, cũng nhìn về phía đội ngũ sau lưng y.

Ở phía sau y có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, rèm xe được xốc lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, tái nhợt diễm lệ ở trước mắt nàng.

Khi khuôn mặt kia đối diện với Trần Dung thì ngạc nhiên há miệng, vẻ oán độc vốn khắc sâu trong ánh mắt nàng ta lúc này bị sự kinh ngạc thay thế.

Mỹ nhân kia, đúng là Trần Vi, nàng ta đã đổi thành cách ăn mặc của phụ nhân.

Trần Dung mỉm cười, nhìn Nhiễm Mẫn nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, A Dung cùng một nhà Trần Nguyên thế bất lưỡng lập, ngài nạp A Vi, A Dung không muốn gả cho ngài nữa.”

Dứt lời, nàng bỏ tay y ra, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng cũng không nói ra chuyện thất thân, không nói về Vương Hoằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung vừa mới đi ra vài bước, phía sau nàng đã truyền đến tiếng cười dài của Nhiễm Mẫn, y nói với giọng châm chọc: “Trần thị A Dung, nàng quản quá rộng rồi.”

Trả lời y là bóng dáng Trần Dung càng đi càng xa.

Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, mũi chân đụng một cái, hỏa long mã như một cơn gió nhằm về phía Trần Dung.

Đảo mắt, y lại xuất hiện ở phía trước Trần Dung.

Vội vươn tay, y lại nâng cằm nàng, quát khẽ: “Trần thị A Dung, m.á.u trên người nàng từ đâu mà có?” Y nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới, tim đập mạnh một cái, trầm giọng hỏi: “Phụ nhân mỹ mạo vọt tới trước hai quân c.h.é.m giết, là nàng sao, là nàng?”

Giọng nói dồn dập mà nhanh.

Trần Dung gật đầu.

“Vì sao?”

Trần Dung chậm rãi bỏ tay y ra, thản nhiên, tao nhã đáp lời: “Bởi vì, ta cảm thấy còn sống không có ý nghĩa gì nữa.”

Tay y nắm cằm nàng thật chặt, khiến nàng đau đớn, làm nàng dù thế nào cũng không thể bỏ ra.

Y lại nhìn ngắm nàng, đột nhiên tay trái vươn ra, cầm cánh tay nàng lên, sau khi lật xem một chút, y hỏi với vẻ hồ nghi: “Sao không bị thương?”

Nghe thấy câu hỏi của y, Trần Dung ha hả cười, nói với giọng khinh miệt, thản nhiên: “Đám Hồ tốt này, nghĩ rằng từ khi sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy phụ nhân ở trên chiến trường, khi đối mặt với ta đều ngẩn ngơ, nếu có ai dám xông tới đ.â.m ta một mũi đao, cũng cố ý tránh đi yếu hại, còn có một số người lại đem binh khí thu hồi, muốn bắt giữ ta.” Nàng giải thích đến đây, rốt cục cảm giác nơi cằm truyền đến đau nhức……. Nàng vươn tay, dùng sức kéo bàn tay kia ra, nhưng khí lực của nàng làm sao đủ? Vì thế nàng nâng lên hai tròng mắt, quyến rũ nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói: “Tướng quân, thỉnh buông tay đi.”

Mê Truyện Dịch