Nhìn bóng dáng y phóng tới phía tây, một hộ vệ Vương gia hỏi với giọng bất an: “Nhiễm tướng quân này, chẳng lẽ muốn làm điều gì bất lợi với lang quân sao?”
Hộ vệ kia thấp giọng nói: “Nhìn y đằng đằng sát khí như vậy, khẳng định là muốn gây bất lợi với lang quân. Ngươi mau mau tiến đến, bảo đoàn người buộc lang quân mau chóng ra đi. Nhớ kỹ, không thể đi cửa tây.”
“Vâng.”
Hộ vệ kia lên tiếng, nhanh rời đi.
Xe ngựa chở Trần Dung vững vàng chạy về Trần phủ.
Xe ngựa cũng không tiến vào sân viện của nàng, mà là hướng tới một sân viện hoa lệ khác ở phía đông.
Trần Dung vừa bước xuống, chúng phó đã vây quanh. Thượng tẩu lại bổ nhào tới trước mặt Trần Dung, khóc òa lên.
Trần Dung nhìn Thượng tẩu òa òa khóc lớn, mỏi mệt, hữu khí vô lực hỏi: “Bình ẩu đâu?”
Thượng tẩu còn đang khóc, nhưng một người khác vội vàng đáp: “Nữ lang quên rồi sao? Ẩu lần trước theo người rời đi rồi.”
Bình ẩu chưa trở về, nhưng mà, nếu bà còn ở chỗ Nhiễm Mẫn thì sinh mệnh hay an toàn không có vấn đề gì…… Cho dù gặp nguy hiểm, cũng chỉ bị c.h.ế.t là cùng mà thôi.
Nói thật, có lẽ c.h.ế.t so với còn sống càng thoải mái hơn, nàng có gì phải lo lắng?
Trần Dung cất bước đi vào trong sân.
Nàng cũng không có tâm tư đánh giá hoa viện mới tinh xảo hoa lệ này, dưới sự dẫn đường của hạ nhân đi tới tẩm phòng của mình. Trong phòng đã sớm chuẩn bị tốt nước nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung được thị tỳ hầu hạ, chậm rãi gian nan cởi y phục nhuốm máu. Xiêm y này, chỗ vấy m.á.u cũng dính vào trên làn da của nàng, cởi ra thực không dễ dàng.
Cởi xong, Trần Dung đã chôn mặt vào trong nước ấm.
Nửa ngày sau, nàng hướng tới hai tỳ nữ ở một bên liếc mắt một cái, khẽ nói: “Đổi xiêm y thành màu trắng.”
Mê Truyện Dịch
Hai tỳ nữ sửng sốt.
Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên, lại ra lệnh: “Toàn bộ đổi thành màu trắng …… Từ nay về sau, ta chỉ mặc bạch y thôi.”
Hai tỳ nữ phản ứng lại, vội vàng đáp: “Vâng.”
Sau khi tắm rửa xong, Trần Dung ngã nằm xuống tháp.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng khóc truyền vào trong đầu óc mơ hồ của nàng.
Trần Dung mở mắt ra.
Hóa ra, Bình ẩu đã trở lại, bà đang nằm bên mép giường Trần Dung, nức nở không ngớt.
Trần Dung nghiêng đầu, nhìn Bình ẩu, chỉ cười nói: “Ẩu, đừng khóc.”
Bình ẩu nghe thấy nàng mở miệng, vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy khuôn mặt Trần Dung sáng ngời, vẻ mặt tươi cười, làm sao có nửa phần ảm đạm tang thương trong tưởng tượng của bà? Rõ ràng so với ngày xưa còn xinh đẹp hơn vài phần, đàng hoàng hơn vài phần.