Trong tiếng cười lớn, y xoay người trở về, trường bào màu tím bị gió sông thổi qua, bay phất phới. Chỉ thấy hắn thả người nhảy lên lưng bảo mã cao lớn lông đỏ, tay phải giơ lên, lớn tiếng quát: “Lên đường –”
Trần Dung tinh tường chú ý tới, tuy rằng y nói nàng ‘hiểu y’, nhưng ánh mắt y trong suốt vô cùng, trên mặt kia, không nhìn thấy chút vẻ quan tâm tới sắc đẹp của một nam tử đối với một nữ nhân
Mê Truyện Dịch
Khi Nhiễm Mẫn vừa rời đi, chúng binh lính cũng chỉnh tề nhấc cao chân đi về phía trước. Mọi sĩ tộc dưới sự dẫn dắt của Vương Hoằng, đi theo phía sau Nhiễm Mẫn.
Lúc này, đoàn người đều dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Trần Dung, bọn họ thật sự không rõ, vì sao Vương gia Thất lang lại hỏi một nữ lang! Vì sao sau khi nữ lang này nói có thể tin tưởng Nhiễm Mẫn, Vương gia Thất lang lại dường như tin tưởng vững bước hơn nhiều?
Trong lớp cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời bởi vó ngựa, trong nháy mắt, đoàn xe đã tới quan đạo.
Trên quan đạo rộng lớn, tại thời điểm khô hạn này, trên mặt đất khắp nơi đều là vết hằn sâu của bánh xe. Vương Hoằng khẽ nhăn mặt, không khỏi bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần Nhiễm Mẫn, chắp tay hỏi: “Lang quân, trên đất sao có nhiều dấu vết bánh xe chạy qua như thế?” Trong giọng nói của chàng mang theo bất an.
Nhiễm Mẫn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vương Hoằng.
Trên diện mạo tuấn mỹ của y mang theo sát khí, cả người giống như một đống lửa đang bốc cháy, chỉ ánh mắt đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi tổn thương. Giờ phút này y vừa nhìn qua, chúng đệ tử cúi đầu né tránh, trong lòng đám người Vương Hoằng cũng trầm xuống.
Nhiễm Mẫn thản nhiên nói: “Đoàn người đều vội vàng hướng tới phía nam, vết bánh xe đương nhiên là nhiều rồi.”
Trong lòng Vương Hoằng nhảy nhót.
Không đợi chàng mở miệng, Vương Ngũ lang đã vội vàng hỏi: “Lời ấy của lang quân có ý gì? Bọn họ gần thành Lạc Dương như thế, vì sao còn phải đi tiếp về phía nam?”
Giọng nói của Vương Ngũ lang thực vang dội, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói nhỏ của mọi người ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên, chờ Nhiễm Mẫn trả lời.
Nhiễm Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong giọng nói đạm mạc mang theo một sự âm trầm không thể hình dung: “Vì sao lại đi về phía nam? Ta không phải mới nói rồi sao? Nơi này phần đông là người Hồ!”
Ý nói chỗ này phần đông là người Hồ. Nhưng mà, đây là thành Lạc Dương mà! Đây là đô thành của Tấn Vương Thất mà. Chẳng lẽ, thế cục đã phát triển đến tình trạng này rồi sao?
Mọi người bắt đầu kinh hoàng, trong tiếng nghị luận, lại có tiếng khóc truyền ra.
Mắt thấy tiếng nghị luận kia càng ngày càng vang, Nhiễm Mẫn vẫn nhìn phía trước đột nhiên quát: “Đều câm miệng cho ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng quát này hàm chứa sát khí tận trời. Chúng đệ tử thị tộc cả kinh, vội vàng ngậm miệng.
Trong sự im lặng, Nhiễm Mẫn lạnh lùng nói: “Đường đường là đại trượng phu, sao có thể hơi động một tí liền rơi lệ? Hừ! Thật khiến người ta cảm thấy trơ trẽn!”
Lời này của y có chút nặng nề, chúng đệ tử thị tộc xưa nay sống an nhàn sung sướng, luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người. Cho dù Nhiễm Mẫn uy sát kinh người, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ có danh sĩ văn nhược tiêu sái mới thật sự là trượng phu. Kẻ trước mắt này, cũng chỉ là thất phu dã man mà thôi, tuy rằng thất phu này tuấn mỹ chi cực, khí thế bất phàm, tựa như núi lửa che giấu dưới gió tuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã có không ít người đối với Nhiễm Mẫn liếc mắt xem thường, nhưng mà, bọn họ cũng chỉ dám len lén liếc nhìn, kẻ trước mắt chính là một sát tinh mà.
Vương Hoằng bình tĩnh, chàng buồn bực nhìn thành Lạc Dương, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Nay thành Lạc Dương, là một tòa thành bỏ không sao?”
Nhiễm Mẫn trả lời: “Cũng có một vài gia tộc chưa từng chuyển đi.”
Dừng một chút, y quay đầu lại, yên lặng xem xét Vương Hoằng, nói: “Ai đi ai ở lại, quân có thể tưởng tượng ra được không?”
Vương Hoằng cũng nhìn thẳng y, thản nhiên hỏi: “Nhiễm quân có biết, người Lạc Dương đi đâu không?”
“Kiến Khang.”
Kiến Khang? Đó lại là nơi xa xôi ngàn dặm mà. Trong đám người, lại truyền đến một loạt tiếng kêu hoảng loạn.
Vương Hoằng trầm giọng hỏi: “Vậy, lần này quân hộ tống chúng ta là đến Lạc Dương sao? Nếu chúng ta muốn tiếp tục đi về phía trước thì sao?”
Nhiễm Mẫn ha ha cười, y cũng không quay đầu lại nói: “Vẫn không tin ta sao? Yên tâm, qua đoạn đường trăm dặm này, phải đi Lạc Dương hay là đi Kiến Khang, tùy ý các ngươi.”
Mọi người mừng rỡ, Vương Ngũ lang lớn tiếng kêu lên: “Lời ấy của Nhiễm quân là thật sao?”
Trả lời hắn là tiếng hừ lạnh của Nhiễm Mẫn.
Thấy dường như y mất hứng, chúng kẻ sĩ còn muốn xác nhận hai câu đồng thời ngậm miệng.
Kéo theo mấy chục đoàn xe, cát bụi bốc lên tận trời. Đang đi, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, từ rất xa, một tráng hán mang khẩu âm Trung Nguyên quái dị hét lớn: “Là kẻ sĩ người Hán, là đại đội kẻ sĩ người Hán.” Trong giọng nói tràn ngập sự mừng rỡ như điên.