Giọng nói sắc nhọn chói tai, thật sự khó nghe.
Trần Dung đang dựa vào bên cạnh Đại huynh, cùng hắn thủ thỉ tâm sự, vừa nghe thấy lời này, nàng ngẩn ra, mà gương mặt gầy gò của Đại huynh cũng trở nên xanh mét.
Hắn đứng phắt dậy, lao ra cửa phòng kêu lên: “Đừng mắng nữa.”
Trần gia Đại tẩu nghe thấy xoay người lại, ả chống nạnh, ngón trỏ tay phải chỉ thẳng vào cái mũi của Đại huynh, nước miếng phun ra như mưa: “Đáng chết, ngươi dám rống lão nương ngươi sao? A? Ngươi dám rống lão nương ngươi?” Ả vừa mắng vừa tới gần, trong nháy mắt đã khiến Đại huynh lui vào trong phòng.
Đứng ở bên cửa, Trần gia Đại tẩu vươn ngón trỏ, giống như cố ý vô tình chỉ vào Trần Dung rít gào: “Lão nương lo liệu cái nhà này dễ dàng lắm sao? Cái gì không đứng đắn thì đều chạy về đây…… Cũng không nhìn xem bản thân vẻ ngoài tao mị thế nào, sao không gả cho một nam nhân đi, dựa vào cái gì mà bắt lão nương nuôi một đống dân đen lớn lên như chó hoang thế này?”
Lời mắng chửi này vô cùng khó nghe. Trần Dung nhìn lại Đại huynh nhà mình, đã thấy gương mặt hắn xanh trắng, tức giận đến cả người run rẩy, nhưng một chữ cũng nói không nên lời, còn vì phụ nhân nước miếng b*n r* bốn phía kia không ngừng lui về phía sau.
Trần Dung thấy thế, chậm rãi đứng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cũng không để ý tới Trần gia Đại tẩu, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt huynh trưởng. Đại huynh thấy nàng đi tới, vội vàng lúng ta lúng túng kêu lên: “Trần Dung, muội đừng lấy làm phiền lòng, muội……” Hắn còn chưa nói xong, bên cạnh Trần gia Đại tẩu đã đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, òa khóc: “Đáng chết, kẻ không có bản sự như ngươi, có vất vả lăn lộn làm cái gì cũng không xong, thời gian qua, nếu không có lão nương lo liệu cái nhà này, thi cốt của ngươi cũng đem cho chó rồi. Đáng chết! Ngươi dựa vào cái gì mà bắt lão nương nuôi đám người vô dụng kia? Ô ô……”
Trong tiếng khóc lớn của ả, giọng của Đại ca hoàn toàn bị chìm nghỉm. Hắn chỉ đành lúng ta lúng túng ngậm miệng, vẻ mặt xin lỗi bất an nhìn Trần Dung.
Mê Truyện Dịch
Nhìn gương mặt huynh trưởng gầy yếu mỏi mệt, nhìn bộ dạng của hắn nhiều năm bị ức h**p trở nên đáng khinh, Trần Dung rũ mắt.
Thật vất vả đợi cho Trần gia Đại tẩu dừng tiếng khóc, Trần Dung đột nhiên kêu: “Bình ẩu, cầm giấy lụa đến.”
Mọi người ngẩn ra.
Trần gia Đại tẩu cũng ngừng tiếng khóc, trợn to một đôi mắt vàng đục ngầu nhìn Trần Dung.
Chỉ chốc lát, Bình ẩu đã đi tới.