Trần Dung cầm cuộn giấy lụa kia, đi ra cửa phòng, nhìn Bình ẩu và Thượng tẩu nói: “Đi thôi.”
Đến khi nàng lên xe ngựa, Đại huynh mới giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng bỏ ra thê tử, vọt về phía Trần Dung kêu lên: “A Dung, A Dung.” Trong ngữ khí có nức nở, có chán ghét, có bất lực.
Khi hắn xông tới gần xe ngựa của Trần Dung, Trần Dung vén lên rèm xe, nàng dựa sát vào huynh trưởng, khẽ nói: “Đại huynh, ta đã có an bài, huynh không cần bối rối, về sau tìm được cơ hội, ta sẽ nói suy nghĩ của mình cho huynh nghe.”
Nói xong lời này, nàng dùng tay áo giả vờ giả vịt lau nước mắt, nghẹn ngào quát: “Đi.”
“Vâng.”
Xe ngựa khởi động.
Đến khi đoàn người ra khỏi đại môn, Trần gia Đại huynh bị biến cố xảy ra khiến cho ngây ra như phỗng. Ở phía sau hắn, Trần gia Đại tẩu đột nhiên liên tiếp thở dài, ả trơ mắt nhìn sáu chiếc xe ngựa, thì thào nói: “Xe là xe ngựa thượng đẳng, ngựa cũng là tuấn mã thượng đẳng, sao ta lại quên điểm này chứ?” Nói tới đây, ả đột nhiên nâng tay tát cho mình một cái!
Mê Truyện Dịch
Xe ngựa chạy đi, Trần Dung nói với Thượng tẩu: “Trước tìm một khách đ**m để ở lại, tẩu, mấy ngày nay ngươi thuê một phòng ốc quanh đây cho ta. Nhớ kỹ, phải tìm một chỗ an toàn, cách nhà Đại huynh của ta xa một chút.”
Sau một lúc lâu, Thượng tẩu mới đáp: “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, lão cùng với chúng phó giống như đều bị bất thình lình trở nên hôn mê choáng váng mà không hiểu vì sao.
Lập tức, đoàn người chạy vào một khác đ**m.
Ngày thứ ba, Thượng tẩu đã tìm được một sân viện, sau khi cùng Trần Dung thương lượng lão đã thuê lại sân này. Sân viện kia ở phía sau một phủ đệ phú hào, sân rất nhỏ, chỉ có mười gian nhà gỗ. Nhưng bởi vì dựa dẫm vào phú hào trước đó nên rất an toàn. Hơn nữa sân viện cũng được sửa sang lại khá tinh xảo.
Dù là về vẻ ngoài, hay là đi vào bên trong, sân viện này so với của Trần gia Đại huynh còn xa hoa hơn.
Đêm đã khuya.
Bình ẩu một bên đi theo Trần Dung, một bên nói thầm: “Sân nhỏ thế này mà cũng quý giá. Ở thành Nam Dương, giá chỉ bằng một phần mười thôi.”
Đảo mắt, bà lại nói với vẻ bực bội: “Lang quân thật là, sao lại tìm một người phụ nhân tục tằng chanh chua như thế làm vợ chứ. Ai, ai.” Dứt lời, bà liếc nhìn Trần Dung, trong ánh mắt lộ vẻ lên án.
Trong tiếng thở dài cùng lên án của bà, Trần Dung không rên một tiếng.