Khi Trần gia Đại huynh đi đến gần chỗ của Trần Dung, nghe thấy một tỳ nữ đang hỏi Trần Dung: “Nữ lang, thật đúng là kỳ quái, Hoàn thị Cửu lang tại sao vừa mới đến đây đã rời đi? Ngài ấy có ý gì vậy?”
Trần Dung rũ hai mắt, chậm rãi cười, nhẹ giọng nói: “Có ý gì ư? Hắn đây là nói cho ta biết, bọn họ đối với hành tung của ta rõ như lòng bàn tay, chuyện nào không có ý nghĩa, sẽ không muốn làm.”
Về sau nên kín miệng một chút, chuyện bản thân muốn hướng bệ hạ thỉnh chỉ chung thân không lấy chồng không thể lại nói với bất luận kẻ nào nữa.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu vui mừng của Đại huynh: “A Dung, A Dung.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung vội vàng quay đầu lại, đón nhận Trần gia Đại huynh.
Huynh muội lại gặp mặt lại là hốc mắt ửng đỏ, tỳ nữ nhanh chóng chuẩn bị một bộ tháp để lang quân ngồi xuống.
Trần gia Đại huynh vừa ngồi xuống xong thì thân thiết nhìn Trần Dung, hai tay nắm tay nàng, vội vàng hỏi: “A Dung, ngày hôm qua muội nói đã có an bài, là an bài gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong, nghịch ngợm cười, lắc đầu nói: “Bây giờ còn chưa thể nói ra đâu.”
Trần gia Đại huynh nhìn thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi cười vui, đảo mắt hắn lại khổ sở, thì thào nói: “Thật vất vả mới gặp lại A Dung của ta, thật vất vả mới gặp lại. Sao có thể đoạn tuyệt duyên phận huynh muội đây?”
Nói tới đây, hắn vươn tay vỗ mạnh trên trán một cái, nói giọng khàn khàn: “Đều là Đại ca vô năng, để ác phụ kia khiến A Dung chịu ủy khuất.”
Trần Dung vội vàng lắc đầu, nàng ôn nhu nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại huynh, dỗ dành: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Đại huynh không biết, A Dung hiện tại rất lợi hại, ác phụ kia không bắt nạt được A Dung đâu.”
Lời này của nàng khiến Đại huynh phản bác theo bản năng: “Một nữ lang mới mười mấy tuổi như muội, có thể lợi hại chỗ nào chứ?” Mới nói đến đây, hắn nhìn Trần Dung, lúng ta lúng túng hỏi: “Vừa rồi trưởng tử của Hoàn phủ tại sao theo từ chỗ của A Dung đi ra? Điều này?”
Hắn mang vẻ mặt muốn hỏi lại thôi, cắn chặt răng, hắn nhìn chằm chằm Trần Dung, nghiêm túc nói: “A Dung, tuy rằng làm ngoại thất (tình nhân) của quý nhân cũng tốt, nhưng mà muội không biết, nhóm nữ lang trong thành Kiến Khang, người người tính tình kiêu căng, ngay cả năm đó tể phụ Vương công Vương Đạo, thê tử của ngài ấy cũng không cho phép ngài ấy nạp thiếp. Muội như vậy, nếu gặp được một chủ mẫu không tốt thì phải làm sao bây giờ?”