Trần gia Đại huynh cất bước đi về phía thê tử.
Hắn mới bước vào, giọng nói sắc nhọn vang dội của thê tử truyền đến: “Đáng chết, ngươi cũng biết trở về sao?”
Trần gia Đại huynh vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Vừa rồi ta đi gặp A Dung.” Nhìn thấy thê tử quay đầu trợn mắt nhìn, vừa muốn chửi ầm lên, Trần gia Đại huynh lại tiếp lời: “Cũng thật sự thú vị, ta vừa mới vào cửa thì nhìn thấy trưởng tử Cửu lang của Hoàn phủ ngồi xe ngựa ra khỏi sân viện của A Dung. Muội tử của ta thật sự rất giỏi, một mình đi về phía nam vậy mà còn có thể kết bạn với danh sĩ này.”
Trong giọng nói tràn đầy tự hào.
Mê Truyện Dịch
Trần gia Đại huynh biết, thê tử nhà mình rất thích nghe loại chuyện này. Quả nhiên, lời của hắn vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu đứng phắt dậy, ả trừng lớn hai mắt, cả kinh kêu lên: “Trưởng tử của Hoàn phủ ra vào chỗ ở của nàng?”
“Đúng vậy.”
Trần gia Đại huynh ha ha cười, cao hứng phấn chấn nói tiếp: “Lúc ấy ta cũng lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng A Dung là ngoại thất của hắn. Nào biết vừa hỏi mới rõ ràng, danh sĩ người ta coi nàng là bằng hữu. Ha ha, A Dung rất giỏi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vừa nói xong, đột nhiên , ‘Bốp’ một tiếng, Trần gia Đại tẩu tự tát cho mình một cái.
Cái tát này rất nặng. Trần gia Đại huynh vừa ngẩn ra lập tức hiểu được trên ảo não trên mặt ả từ đâu mà đến. Tức thì, hắn cũng có chút hối hận: Ta biết rõ phụ nhân này có tính tham lam, sao lại nói với ả chuyện này chứ? Ai.
Hắn luôn như vậy, có chuyện tốt gì thì luôn không tự chủ được muốn kể cho thê tử, muốn chiếm được tươi cười của ả hoặc đổi lấy một ngày an bình. Làm như vậy đã quen, có đôi khi không quản được miệng của mình.
Đúng lúc này, Trần gia Đại tẩu đứng dậy, ả tiến lên ôm cánh tay Trần gia Đại huynh, giọng nói nhu hòa, tươi cười cũng rất thân mật: “Phu quân mau nói, ở chỗ muội tử chàng còn có cái gì nữa? Cửu lang Hoàn phủ kia có nói chuyện với chàng không? Còn bọn người hầu thì sao? Vừa rồi chàng nói nàng có sân viện, phòng ở trong thành Kiến Khang quý như thế, sao nàng có thể mua được?”
Trong tiếng hỏi liên tiếp của ả, Trần gia Đại ca một bên do dự, một bên lại nhất nhất trả lời từng câu.
Lắng nghe, Trần gia Đại tẩu buông tay hắn, ả đứng dậy, kêu lên: “A Như, A Như, mau mang theo con gà trong nhà kia, chúng ta đi thăm muội tử.”