Trần Công Nhương lên xe ngựa, Trần Tử Phương cũng vậy, bọn họ từng bước từng bước lên xe ngựa, sau khi tùy tiện nói với Trần Dung hai câu thì bắt đầu khởi hành.
Trần Dung cũng lên xe ngựa.
Bình ẩu trong xe ngựa lúc này ngơ ngác nói không ra lời. Bà nhìn Trần Dung, đột nhiên, nước mắt rơi như mưa.
Trần Dung liếc nhìn Bình ẩu một cái, cười cười, cũng không khuyên giải.
Trong đám người, Trần gia Đại huynh ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, môi của hắn run rẩy, thì thào nói: “A Dung của ta nhất định là chịu ủy khuất lớn tận trời! A Dung của ta nhất định là chịu ủy khuất lớn tận trời mà!”
Hắn ở đây thì thào tự nói, một bên, phụ nhân mập mạp của hắn đầu tiên là trừng lớn mắt chậc chậc liên thanh, đột nhiên, ả vui sướng kêu lên: “Dưới đạo quan Tây Sơn kia không phải có rất nhiều ruộng tốt sao? Ruộng tốt đó!” Ả xoay phắt người lại, cầm hai tay Trần gia Đại huynh, kêu lên: “Nàng ta xuất gia, nên sẽ không có trượng phu hài tử, ruộng tốt này không phải là của chúng ta sao?”
Mê Truyện Dịch
Lời của Trần gia Đại tẩu vừa dứt, đột nhiên, Trần gia Đại huynh bỗng dưng quay đầu lại.
Hắn trừng mắt nhìn phụ nhân trên mặt thịt béo run run đang vui mừng, tay phải vung lên, tàn nhẫn tát cho ả một bạt tai thật nặng!
Cái tát này rất đột nhiên, rất nặng nề.
Trần gia Đại tẩu làm sao dự đoán được trượng phu xưa nay khúm núm, lúc nào cũng không dám động vào mình một cái lại làm như thế với mình? Lập tức ả bụm mặt trợn tròn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi Trần gia Đại huynh tát một bạt tai, trừng mắt nhìn ả, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lúc này mà ngươi còn nhớ tới điều này? Quả nhiên là lang tâm cẩu phế!”
Mắng đến đây, cũng không chờ phụ nhân nhà mình phát hỏa, Trần gia Đại huynh đã đẩy đám người ra, đuổi theo xe ngựa của Trần Dung.
Xe ngựa của Trần Dung chạy về phía trước.
Trong lúc cố ý vô tình, mọi xe ngựa đều cách nàng một khoảng, mọi người đều quay đầu nhìn nàng.
Mãi cho đến khi xe ngựa của Trần Dung đi xa, một hộ vệ mới dựa sát vào khẽ gọi: “Lang quân?” Giọng của hắn rất khẽ khọt.
Trong xe ngựa không có ai trả lời hắn.
Xuyên qua rèm xe, trên gương mặt tuấn mỹ thanh hoa, đôi mắt trong suốt như nước kia chỉ yên lặng nhìn cát bụi cuồn cuộn bay đi.
Chậm rãi, thiếu niên áo trắng rũ hai mắt.
Bàn tay trắng trẻo của chàng đang v**t v* tấm đệm, đột nhiên dùng một chút lực.
“Xoẹt” một tiếng, tấm đệm trắng bị xé thành hai đoạn.