Người Vốn Phong Lưu

Chương 353: Người Vốn Phong Lưu



Quả thật, nàng vốn thích hợp với sắc tiên diễm diễm tục, quần áo đạo bào màu vàng nhạt, nhìn qua gương đồng vẫn rất diễm lệ, vẫn mang theo vẻ phong lưu khiến cho nam nhân đui mù. Đặc biệt đạo bào rộng thùng thình phiêu nhiên, càng khiến dáng người nàng mảnh mai như liễu.

Có điều Trần Dung cũng không quá để ý, ở Kiến Khang mỹ nữ quá nhiều, nàng không tính là cái gì cả.

Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói với Bình ẩu: “Việc đã đến nước này, khóc có ích lợi gì chứ? Đừng khóc nữa.” Vừa nói, nàng vừa đi ra bên ngoài.

Ngoài cửa, Thượng tẩu đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Trần Dung ngồi trên xe ngựa, nhẹ giọng phân phó: “Đến bổn gia đi.”

“Vâng.”

Xe ngựa chậm rãi chạy đi.

Mê Truyện Dịch

Khi xe ngựa của Trần phủ ra khỏi cửa, ở cửa hông hai bên đường có hơn mười cái đầu ló ra, đây là chủ nhân và hạ nhân của các gia tộc nhỏ, một đám vươn đầu, tò mò nghị luận không ngớt.

Xe ngựa chạy ra ngõ nhỏ, vào ngã tư đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lập xuân, cây liễu rủ ở bên đường, nếu cẩn thận ngắm nhìn có thể thấy chồi non nho nhỏ xanh mướt, người đi đường mặc xiêm y đã trở nên mỏng manh hơn.

Dần dần, xe ngựa của Trần Dung chạy vào ngõ nhỏ của Trần thị Toánh Xuyên. Vật họp theo loài, trong ngõ này đều là dòng dõi nhất lưu trên thế gian. Mỗi một sân viện chu môn đều chiếm mấy trăm mẫu, theo tường vây nhìn lại, bên trong phòng ốc tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ hết sức tang thương.

Đúng vậy, là tang thương, hiện tại Trần Dung nhìn thấy chỗ phú quý, nơi phồn hoa này, không biết vì sao luôn nghĩ rằng cũng không biết trong nhà cao cửa rộng hoa đệ này đã chảy bao nhiêu huyết lệ.

Đã đến bổn gia.

Thượng tẩu ngừng lại, lão vừa muốn mở miệng, cửa hông đã mở ra, người gác cổng hướng tới Thượng tẩu gật đầu, nói: “Là nữ lang A Dung đúng không? Tiến vào đi.” Vừa nói, lão vừa ngẩng đầu lên nhìn vào trong xe ngựa.

Thượng tẩu liên thanh nói lời cảm tạ, điều khiển xe ngựa chạy vào trong sân viện.

Nhưng mà lúc này Trần Dung rõ ràng đã đến vô ích, Trần Công Nhương không ở đây, đám người Trần Tử Phương cũng không ở đây, hỏi tới hỏi lui, ngay cả một người để bái phỏng cũng không có.

Thượng tẩu điều khiển xe ngựa, hỏi: “Nữ lang, lúc này đi đâu nữa không?”

Trầm ngâm một hồi lâu, trong xe ngựa truyền đến lời nói nhỏ nhẹ của Trần Dung: “Đi Lang Gia Vương thị đi. Dù là từ Bình thành đến Nam Dương, hay là từ Nam Dương đến Kiến Khang, ta đều nhận ân huệ của bọn họ.”