“Nghe nói là tiểu mỹ nhân hiếm có.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc lắm sao? Chậc chậc chậc, đạo gia không phải có bảy mươi hai thuật truyền lưu trên đời sao? Có thể thấy được là người không thể thoát khỏi ái tình.” Giọng nói này có vài phần mờ ám.
“Giá — giá –”
Thượng tẩu liên tục vung roi ngựa, điều khiển xe ngựa chạy về phía sân viện của Trần Dung.
Trần Dung vừa mới đi xuống xe ngựa, một bóng người vọt về phía nàng.
Thượng tẩu cả kinh, lập tức tiến lên một bước ngăn lại.
Người nọ vọt tới trước mặt Trần Dung liền dừng chân, hắn vừa túm lấy Thượng tẩu vừa kêu lên: “A Dung, A Dung, Đại huynh của muội bị kẻ côn đồ bắt đi rồi, muội mau mau đi cứu hắn.”
Người này gương mặt gầy dài, hình thể cũng gầy, trên mặt tái nhợt còn phủ phấn, không phải là Tam đệ của Trần gia Đại tẩu kia sao?
Giờ này khắc này, vẻ mặt hắn lo âu, vừa nói xong, hai mắt chăm chú nhìn Trần Dung có chút thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung liếc mắt một cái thì cảm thấy chán ghét quay đầu đi.
Nàng không thèm quan tâm bước vào sân viện nhà mình.
Sau khi Tam đệ gầy yếu văn nhược kia ngẩn ngơ, hướng về phía bóng dáng Trần Dung kêu lên: “Trần thị A Dung, muội không có lương tâm sao? Ta nói, Đại huynh của muội bị kẻ côn đồ bắt đi rồi. Bọn họ còn muốn c.h.ặ.t t.a.y Đại huynh nhà muội đó.”
Lúc này, Trần Dung và Thượng tẩu đã trước sau vào sân. Nghe thấy người nọ kêu gào, Trần Dung dừng chân, lạnh lùng nói: “Ta nay đã là nữ quan bệ h* th*n phong.” Nàng quay đầu, lấy một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tiếp lời: “Ngươi đi nói cho kẻ đó biết, nếu không muốn liên lụy người nhà, không muốn thi cốt không còn, đừng nói là chặt bỏ một bàn tay, ngay cả chặt hết chân tay hắn thì đều có thể.”
Lời của nàng vừa dứt, đại môn ‘sầm’ một tiếng bị đóng lại.
Tam đệ ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm đại môn một lúc, hắn vẫn mang vẻ mặt không dám tin.
Trần Dung vừa vào sân, liền hỏi Bình ẩu canh giữ trong nhà: “Người bảo vệ Đại huynh ta có trở về bẩm báo gì không?”
Bình ẩu lắc đầu nói: “Không có. Nữ lang không phải đã nói sao? Nếu hết thảy bình an thì không cần trở về bẩm báo.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung gật gật đầu, nói với Thượng tẩu: “Tẩu, sau khi ngươi đỗ xe ngựa thì đi ra ngoài một chuyến, tìm được người của chúng ta, truyền lời của ta, khi đêm dài nhàn tĩnh che mặt vào, bắt hai huynh đệ của Đại tẩu ta đánh cho một trận, đánh nặng chút, để bọn họ nằm mười ngày một tháng mới được.”